Chương 863: Rạn Nứt

Chương 863: Rạn Nứt

Sunny đã từng nhìn thấy những linh hồn rực rỡ đầy ánh sáng, cạu đã từng nhìn thấy những linh hồn mà bị sự hắc hóa lan tỏa khắp nơi.

Nhưng mà, cậu chưa từng nhìn thấy linh hồn nào như của Jet.

Nó không có ánh sáng và bị hắc ám bao bọc, gần như của bản thân cậu. Một tâm mạnh mẽ duy nhất cháy sâu bên trong, chồng lên tim cô...bản thân tâm là kì lạ, và khiến cậu có một cảm giác bất an sâu đậm.

Quả cầu hư ảo đó có hình dạng bất thường và to hơn nhiều những thứ khác cậu từng thấy, hơn hẳn những tâm Vượt Bậc khác mà cậu đã từng chứng kiến. Bề mặt của nó có một mạng lưới những vết nứt sâu, vặn vẹo...không, không hẳn. Nó giống như là cả tâm được hình thành từ vô số mảnh, như thể nó từng bị phá tan rồi được vụng về lắp lại thành một quả cầu không đồng đều.

Vài mảnh có vẻ hợp nhau, còn vài mảnh thì trông không thích hợp, mang đến một cảm giác hỗn loạn cho cấu trúc biến dạng, khiếm khuyết và rạn nứt của tâm Kẻ Gặt Hồn. Nhưng mà, cũng có một sự trật tự và xinh đẹp nhất định trong sự xấu xí, không hài hòa đó.

Quả cầu chắp vá từ những mảnh vỡ tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Nó tràn đầy với lượng tinh túy linh hồn đáng kinh ngạc, nhiều hơn hẳn một người Vượt Bậc nên có. Nhưng mà, không như đa số tâm khác, ánh sáng của cái này không đồng dạng. Thay vì vậy, đa phần ánh sáng tập trung ở đáy sâu, còn bên ngoài thì tăm tối và mờ nhạt.

Hơn thế nữa, những luồng ánh sáng mảnh mai liên tục trôi ra từ những vết rạn nứt và tiêu tan thành hư vô. Chúng như nước chậm rãi rỉ ra từ một vật chứa bị nứt.

Bất chấp việc đó, tinh túy của Bậc Thầy Jet không hề có vẻ giảm đi. Trái lại, trong lúc Sunny quan sát, hồn tâm kì lạ chỉ càng trở nên sáng hơn nữa.

'Cái quái...'

Vào lúc đó, Kẻ Gặt Hồn vừa mới chém giết thêm một sinh vật Đồi Bại. Con này mất cô lâu hơn, vì nó là một Quái Vật, nó có hai tâm. Mỗi cái bị tiêu diệt với một đòn.

Nhưng mà ngay khi cả hai bị hủy diệt, sinh vật co giật và ngã xuống. Rồi, có gì đó kì lạ xảy ra...

Khi côn trùng Đồi Bại chết, một dòng lũ tinh túy váy bẩn có vẻ như tràn vào tâm rạn nứt của Bậc Thầy Jet. Tàn tích của hắc ám hôi thối lan tỏa trong nó bị ánh sáng phẫn nộ thiêu đốt đi, và nhanh chóng, một dòng ánh sáng thuần khiết chảy vào trung tâm rực rỡ của quả cầu phát sáng.

Sunny rất bối rối với thứ vừa thấy...và cũng hơi bất an.

'Đúng là thật sự có đủ loại Phân Loại kì lạ...'

Mà cậu đúng ra không được nói người ta. Linh hồn bản thân cậu cũng không hẳn là một tiêu biểu cho sự bình thường.

Dù sao đi nữa, bị phân tâm bởi bản chất kì lạ của hồn tâm Bậc Thầy Jet, Sunny đã bỏ lỡ cơ hội để học tập kĩ thuật chiến đấu của cô. Cậu chỉ có thể phát hiện cơ bắp da thịt cô được thấm nhiều tinh túy hơn hẳn mức bình thường. Nó như thể, không như tất cả những người Thức Tỉnh khác, kĩ năng của Kẻ Gặt Hồn trong việc cường hóa bản thân với tinh túy không bị giới hạn bởi dung lượng khiêm tốn của da thịt nhân loại, hoặc ít nhất là giới hạn đó quá cao, cao đến mức khiến những kẻ khác phải hổ thẹn.

Đó sẽ một phần nào giải thích được tại sao cô lại khỏe và nhanh đến vậy bất chấp việc chỉ sở hữu một tâm duy nhất. Việc này cũng cho thấy có nhiều tâm cũng không phải là một lợi thế tuyệt đối...có rất nhiều những năng lực kì lạ và khó tưởng tượng ngoài kia, nhiều thứ mà có thể đạt đến kết quả tương tự thông qua những biện pháp khác nhau.

Nhưng mà, chúng sẽ không thể đa năng bằng.

'Liệu mình có thể thắng cô ta trong một trận chiến?'

Sunny không chắc. Cậu khá tự tin về khả năng của mình, nhưng rồi, là một người mà thường giành thắng lợi thông qua việc bị xem thường, cậu không muốn rơi vào cùng cái bẫy đó.

Kể cả có thắng, thì cái giá là gì? Mất một hay hai tâm sẽ không giết cậu, khả năng cao là vậy, nhưng một linh hồn khiếm khuyết sẽ là một món quà an ủi rất nhỏ cho một thắng lợi.

Có lẽ đó là tại sao ngay cả Thánh cũng miễn cưỡng với việc chiến đấu với Kẻ Gặt Hồn mặc dù họ mạnh mẽ hơn cô rất nhiều...và tại sao nhiều người lại đối xử với cô với sự sợ hãi và tiếc hận.

Sunny rất muốn suy ngẫm thêm về những vấn đề đó, nhưng tiếc là, cậu hết thời gian.

Bầy côn trùng đá đã nhảy qua những cái xác mà cậu đã dùng để ẩn nấp, và sự điên cuồng của chúng cũng không hề kém sát ý so với trước đó.

Nắm chặt Cảnh Tượng Tàn Nhẫn, cậu lao về phía trước và đẩy nó vào một bộ vỏ cứng cáp của một kẻ địch khác.

Hàng trăm Sinh Vật Ác Mộng buông xuống ba tổ đội. Với Kẻ Gặt Hồn một mình lao vào cơn thủy triều để săn những kẻ địch nguy hiểm nhất, cú va chạm ban đầu là không mang tính hủy diệt như nó đáng lẽ có thể. Được hỗ trợ bởi Queen và những xạ thủ của cô, những chiến binh cận chiến thủ vững, nhưng mà ngay lập tức bị bao vây.

Đằng sau họ, Bậc Thầy Sunless - đội trưởng trẻ tuổi nhất của Đại Đội Số Một - bằng cách nào đó đang tự mình kiềm chế cả bầy sinh vật tấn công từ bên hông. Kể cả nếu những người Bất Thường có thời gian để nhìn ra sau, thì họ vẫn sẽ không thể thấy gì nhiều ngoài màn hắc ám kì lạ mà không chịu tiêu tan bất chấp những đợt ánh sáng liên tục nổ ra trên chiến trường.

Họ chỉ biết được những tiếng hét inh ỏi của đám Sinh Vật Ác Mộng chết đi và âm thanh những bộ vỏ chitin bị phá vỡ vang vọng từ hắc ám kì lạ đó, cũng như ngửi thấy mùi hôi thối của thịt bị thiêu đốt.

Một người lính loạng choạng lùi lại sau khi giết một con côn trùng và thoáng nhìn ra sau. Vào đúng lúc đó, một cái cơ thể biến dạng của một Quái Thú Ngã to đùng bay ra khỏi hắc ám và đập vào đống đá, khiến huyết dịch màu xanh bay tung tóe khắp dốc núi.

Nó cơ bản là bị xé thành hai nửa...

Không phải cắt. Xé.

Người lính rùng mình.

'Thần thánh à...thằng nhóc đó là quái vật kiểu gì vậy...'

Đột nhiên, một ánh sáng chói lòa thoáng khiến thế giới toàn màu trắng. Ở cao bên trên, hai hình dạng khổng lồ phẫn nộ va vào nhau, tạo ra những tiếng sấm điếc tai. Cả ngọn núi rung chuyển từ lực lượng va chạm bạo lực đó.

Thầm mắng vận may của mình, người Bất Thường cố ném mọi ý nghĩ không cần thiết ra khỏi đầu và lại lao vào chiến đấu. Vẫn còn hàng trăm đám bọ chết tiệt mà họ phải giết.

Bên cạnh hắn, những binh lính khác của Đại Đội Bất Thường Số Một chiến đấu vì tính mạng. Không ai chùn bước, không ai cho phép sự tuyệt vọng đầu độc tâm trí mình. Mỗi người dùng hết khả năng, đầy quyết tâm và nghị lực, xứng đáng cho những người tinh anh nhất của chính phủ.

Dù vậy, mọi thứ lại không quá ổn. Kẻ địch quá đông, quá hung hăng, và quá áp đảo.

Tệ hơn nữa, đám bọ nguyền rủa kia cũng cực kì thông minh và phối hợp.

Có gì đó phải nhanh chóng thay đổi...