Chương 60: Dãy Xương

Chương 60: Dãy Xương

Lúc đó, Sunny đã mất vài giây để hiểu ý Cassie là gì.

"Tòa tháp trong giấc mơ? Cái mà có bảy phong ấn?"

Cassie gật đầu.

"Đúng vậy. Trong giấc mơ của mình, nó cao như một đỉnh núi vậy. Mình thậm chí còn có thể nhìn thấy nó từ bên trong bức tường của tòa lâu đài, sừng sững ở phía xa như một ngọn giáo đỏ đâm xuyên bầu trời. Khi mặt trời lặn, cái bóng khổng lồ của Tòa Tháp ngã xuống, bọc lấy cả thành thị và vươn ra về hướng đông, xa đến tận cùng của tầm mắt."

Cô im lặng một lúc rồi mới tiếp tục:

"Cảm giác mà mình có khi nhìn thấy Tòa Tháp Đỏ rất tương tự với cảm giác mà cậu đã tả, chỉ là mãnh liệt hơn nhiều."

Sunny cau mày, cố nhớ lại chính xác những từ mà Cassie đã dùng để miêu tả tiên tri của cô. Bảy cái đầu bị cắt rời bảo vệ bảy tầng phong ấn... một thiên thần sắp chết bị những cái bóng đói khát nuốt chửng... cảm giác mất mát và kinh dị đến cực cùng...

Cái Tòa Tháp này chính xác là gì đây?

"Nó có phải màu đỏ vì nó được làm từ cùng vật liệu ở trong mê cung này?"

"San hô" đỏ xung quanh họ thật ra cũng không phải là san hô. Họ chỉ gọi nó vậy vì chúng có điểm tương tự, cho đỡ phức tạp. Nhưng mà bản chất thật sự của vật liệu kì lạ này vẫn là một bí ẩn.

Cassie lưỡng lự.

"Có thể là theo hướng ngược lại. Có lẽ mê cung này được làm từ vật liệu giống với Tòa Tháp."

Nói cách khác, Tòa Tháp Đỏ có thể là nguồn gốc của tất cả những thứ điên rồ này. Nhưng mà, đó chỉ là một giả thuyết - có quá ít thông tin để có thể xác định.

Nhưng mà, Sunny đúng là cảm thấy Tòa Tháp, bằng cách này hay cách khác, là thứ ở trung tâm toàn bộ những vệc mà họ đã gặp phải. Cậu chỉ hi vọng nó sẽ không phải điểm đến cuối cùng của họ.

Biết được nguyên nhân cho sự bất an của mình, Sunny đã có thể chịu đựng nó tốt hơn nhiều. Cậu thậm chí còn tìm thấy một lợi ích ẩn giấu trong tình huống này - miễn sao cậu có thể cảm nhận cái bóng của Tòa Tháp Đỏ, cậu có thể định hướng tòa thành thị nhân loại, vì vị trí của nó sẽ nằm đâu đó ở giữa họ và ngọn nguồn của cái bóng.

Có thể nói, Tòa Tháp Đỏ đã trở thành la bàn của cậu.

"Chuẩn bị."

Giọng nói của Neph kéo Sunny trở lại thực tại. Xua đi những ý nghĩ phân tán kia, cậu tập trung vào việc trước mắt.

Họ đang đến gần Dãy Xương.

Cái tên này đến với họ ngay từ lúc họ nhìn thấy phong cảnh cao lớn này. Họ có thể nhìn thấy nó từ khá xa, đối lập hẳn với san hô đỏ và bầu trời xám, một màu sắc trằng ngà hùng vĩ.

Dãy Xương, đúng là được làm từ xương. Những bộ xương của những con quái vật khổng lồ nằm trên một cụm san hô to khủng khiếp mọc hỗn loạn, với những cái xương sườn cong lên, nhô cao khỏi mặt đất. Không thể nào đoán được cái sinh vật đáng sợ này trông như thế nào lúc còn sống, nhưng một điểm chắc chắn là, nó hết sức khổng lồ, kể cả theo tiêu chuẩn của thủy quái ở biển đen này.

Đây không phải bộ xương khổng lồ đầu tiên họ nhìn thấy trong chuyến đi. Thực tế, mê cung có không ít những bộ xương của những thủy quái khổng lồ, những cái xương của chúng tạo thành những vòm cung và có những khúc xương bắt ngang. Khá dễ để tìm thấy chúng vì những khu vực xung quanh chúng, san hô sẽ mọc lên đặc biệt cao và dày đặc hơn, giống như cố vùi lấp tất cả những sự trắng trẻo bằng một biển đỏ.

Nhưng Sunny lại cho rằng tình huống là ngược lại. Với cậu, có vẻ như san hô mọc ra từ những cái xương kia, rồi mọc ra mọi hướng, chậm rãi nuốt chửng thế giới này. Khi cậu nhìn những cụm san hô đỏ bao quanh bộ xương khổng lồ, cậu luôn liên tưởng đến một dòng sông cổ đại, một dòng sông máu đã cô đặc.

Cậu còn khá chắc là nếu như họ đào đủ sâu bên dưới lớp bùn đen để tìm đến gốc gác của khu rừng đỏ, họ sẽ tìm thấy một tầng xương vô tận.

Đúng là một hình ảnh đáng sợ.

Bỏ qua những suy nghĩ của Sunny về bản chất của mê cung, con thú mà để lại cái xác họ gọi là Dãy Xương đúng là đặc biệt khổng lồ. Nhờ vào vậy, một phần cột sống của nó cũng đủ cao để ở trên mặt nước vào buổi tối. Đó là tại sao họ chọn nó làm điểm dừng tiếp theo.

Với màn đêm tiếp cận, việc tiếp theo là vô cùng quan trọng.

Họ phải leo lên bộ xương của con thủy quái khổng lồ và đảm bảo không có sinh vật nào khác có cùng ý tưởng với họ.

Nếu như có, thì họ không có lựa chọn nào khác ngoài cố giết nó, vì đã không còn thời gian để rút lui an toàn về điểm dừng chân cũ.

Bước cuối cùng này thường là bước nguy hiểm nhất.

Đến dưới chân cụm san hô, tổ đội di chuyển quanh nó, tìm kiếm một đường lên thuận tiện. Cuối cùng họ đến trước cái xương sọ nứt vỡ, biến dạng của con thú. Cái hàm dưới bị mất, hoặc là bị chôn vùi dưới lớp bùn, cái hàm trên tạo thành một cái động khổng lồ.

Lạnh cả sóng lưng, Sunny đi bên dưới cái hàm răng kinh khủng của nó và tiến vào trong động. Với cái bóng dẫn đường, họ đi đến cuối cái sọ và nhanh chóng tiến vào khoảng không bao bọc bởi cái xương sóng.

Bên trong xương sống, lớp xương dưới chân họ rộng như một con đường. Thật ra thì nó giống như một đường cao tốc đâm xuyên qua một cái hầm, với ánh sáng chiếu qua những khe hở ở giữa những cột sống khổng lồ. Đường hầm dốc lên cao, chiều cao của nó đa phần bị trần nhà che mất.

Khi Tiếng Vang tiến vào cột sóng, những cái chân chitin của nó phát ra tiếng kêu ầm ĩ.

Nephis nhăn mặt.

"Có chuyển động gì không?"

Sunny kiểm tra với cái bóng và lắc đầu.

Ngôi Sao Thay Đổi nhìn về phía trước và hạ thấp cằm.

"Tiếp tục."

Mặc dù cái bóng không hề phát hiện nguy hiểm gì, họ vẫn triệu hồi kiếm của mình trước khi tiến lên. Đây không phải là lần đầu tiên họ bị mai phục ngay trước điểm an toàn.

May mắn là, sự cẩn thận của họ là không cần thiết. Không có gì ẩn nấp bên trong bộ xương khổng lồ này, nên họ đã có thể đi đến điểm cao nhất của xương sống mà không phải chém giết con quái vật nào.

Khi đến được nơi an toàn, mặt trời đã bắt đầu lặn. Biển đen trở lại, nước tràn vào bên trong những cái xương rỗng, tiếng nước chảy vang lên khắp nơi. Sunny lấy những cái túi yên khỏi người Tiếng Vang và hủy triệu hồi nó, khiến cho nơi cắm trại của họ ngay lập tức trở nên rộng rãi hơn nhiều.

Cả ba người đều cần tắm lắm rồi. Để hai cô gái một mình cho họ có cơ hội rửa ráy, Sunny đi về phía xa và ngồi xuống, cho cơ thể mệt mỏi của mình nghỉ ngơi.

Cái bóng của cậu quay trở lại điểm thấp hơn của cột sống, quan sát mực nước đen chậm rãi dâng lên, nuốt chửng sự trắng ngà. Cậu phải đảm bảo không có thứ gì chui ra khỏi mặt nước ngay ở phút chót.

Nửa tâm trí quan sát mực nước dâng, nửa còn lại có thể tự do lang thang. Sunny triệu hồi kí tự cổ và kiếm tra số mảnh bóng của mình.

Mảnh Bóng: [96/1000]

Không tệ... khi bắt đầu cậu chỉ có mười hai. Trong chưa đầy một tháng, số lượng đã tăng lên thấy rõ. Cậu trở nên mạnh hơn và nhanh hơn. Và cũng nhiều kinh nghiệm hơn.

Nhưng mà, điều đó vẫn chưa khiến cậu thoát khỏi cảnh là kẻ yếu nhất ở trong Vùng Đất Lãng Quên này nếu chỉ tính về sức mạnh vật lý, kể cả với sự giúp đỡ của cái bóng.

'Khi nào thì mình mới có thể chơi tay không với đám cua ăn xác?'

Câu trả lời rất rõ ràng, và cũng cực kì thất vọng - ít nhất phải đến lúc Bóng Tâm của cậu thức tỉnh, việc chỉ có thể xảy ra sau khi quay lại thế giới thực.

Sunny thở dài.

Không lâu sau đó, đến lượt cậu tắm. Nhận lấy Bình Nước Vô Tận từ Cassie lúc này đã sạch sẽ, làn da ửng hồng, cậu đi về chỗ khuất mắt và bỏ đi Áo Choàng Múa Rối.

Một cơn gió lạnh chạm vào làn da trắng nhợt của cậu, khiến Sunny rùng mình. Cậu nhìn xuống, lắc đầu khi nhìn thấy lượng cát đất, mồ hồi, và máu khô trên người mình.

Thức Tỉnh Giả không phải là nghề nghiệp sạch sẽ nhất.

Trong lúc cậu tắm rửa, Nephis dùng thời gian còn lại trước khi mặt trời hoàn toàn biến mất để nhóm lửa và nướng chút thịt. Những ngày nay, họ thậm chí còn có muối để tẩm ướp thịt. Ban đầu, ý tưởng dùng muối để lại bởi nước biển đen nghe không có vẻ ngon miệng lắm, nhưng sau một lúc, họ đã quen dần với vị đó.

Muối khiến mọi bữa ăn của họ ngon miệng hơn nhiều.

Họ ăn trong yên lặng, quá đói và mệt mỏi để trò chuyện. Sau đó thì giờ ngủ cũng đến gần.

Sunny canh giấc đầu tiên, với ý định luyện kiếm một chút trước khi đến lượt cậu nghỉ ngơi. Làm những động tác kata căn bản, cậu phân đôi tâm trí. Một phần tập trung vào những động tác của cơ thể, phần còn lại thì quan sát mặt biển đen thông qua cái bóng.

Trong đêm đứng gió, vòng tròn tối ngậm lấy phần thấp hơn của cột sống có vẻ an tĩnh kì dị. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dòng nước đen này mà không có sóng vỗ liên tục. Bề mặt nước bằng phẳng và hoàn toàn không có chuyển động.

Giống như một tấm gương khổng lồ, một tấm gương làm từ bóng tối.

Quyến rũ một cách không tự nhiên. Bỗng dưng, cậu có mong muốn mạnh mẽ lại gần và nhìn phản chiếu của mình.

Nhưng mà, Sunny không nhúc nhích.

Cậu quá sợ hãi thứ gì đó có thể nhìn ngược lại cậu.