Chương 47: Tiếng Vang

Chương 47: Tiếng Vang

'Tiếng Vang... Là một Tiếng Vang...'

Sunny không tin nổi mắt mình.

Tiếng Vang là một loại phần thưởng cực kì hiếm thấy mà Thức Tỉnh Giả có thể nhận được sau khi giết Sinh Vật Ác Mộng. Xác suất để nhận được một cái là rất thấp. Trong thế giới thực, một Tiếng Vang có thể được bán với giá cao khó tưởng. Bởi vì chúng quý giá hơn Ký Ức rất nhiều.

Không chậm trễ thêm giây nào, cậu chìm vào trong Hồn Hải. Ở đó, không có gì khác biệt: mặt trời đen cô độc vẫn treo trên mặt nước bình tĩnh, yên lặng. Quanh mặt trời là những quả cầu ánh sáng tượng trưng cho Ký Ức của cậu. Lần này, có ba cái.

Cũng như trước đây, Sunny vẫn có cảm giác có thứ gì đó lén lút di chuyển ngoài tầm mắt của cậu. Nhưng mà, cậu không thèm để ý. Cậu chỉ muốn nhìn thấy Tiếng Vang.

Nó cũng được thể hiện bằng một quả cầu ánh sáng. Nhưng mà nó lớn hơn nhiều và lơ lửng cách xa Bóng Tâm của cậu hơn. Với một ý nghĩ, cậu ra lệnh cho nó hạ xuống.

Quả cầu chậm rãi trôi xuống và chạm vào mặt nước đen. Khi Sunny đến gần, đi bộ trên bề mặt đại dương, ánh sáng nó tỏa ra dần nhạt đi, hiện ra con quái vật bị chứa bên trong.

Một con cua ăn xác to lớn, hằm hố bình tĩnh đứng trước cậu. Không còn chút điên dại trong ánh mắt của nó... đúng hơn là không có cảm xúc gì cả. Bởi vì nó không thật sự còn sống. Nó chỉ là một tiếng vang.

Những kí tự xuất hiện trên không trung xung quanh nó.

Tiếng Vang: [Cua Ăn Xác]

Loại Tiếng Vang: Quái Thú.

Tâm Tiếng Vang: Thức Tỉnh.

Thuộc Tính Tiếng Vang: [Khỏe], [Giáp]

Mô Tả Tiếng Vang: [Người lính bị nguyền rủa của một quân đội đã ngã xuống].

Trước khi Sunny nhận ra, một nụ cười rộng ngang tai đã hiện trên mặt cậu. Con cua đã là của bản thân, nó có thể được triệu hồi ra để chiến đấu với kẻ địch của cậu, khiêng hàng hóa nặng nề hoặc là làm những việc khác nữa. Hơn nữa, nó còn hơn chủ nhân của mình một cấp bậc, có nghĩa là nó mạnh, bền bỉ và đáng sợ hơn nhiều so với thứ mà một người Ngủ với hồn tâm ngủ say thường có thể sở hữu.

Với Tiếng Vang này, nhiều thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Theo một sự thúc đẩy, Sunny giơ tay lên và vuốt cái giáp chitin màu đen lạnh ngắt. Cậu muốn chạm vào món đồ vật mới của mình...

Nhưng mà, khoảnh khắc bàn tay cậu chạm và nó, một việc kì lạ xảy ra. Hồn Hãi bỗng nhiên dâng trào một chút, và một dòng kí tự mới hiện ra:

[Chuyển đổi Tiếng Vang thành một Bóng?]

Sunny giật mình và rút tay lại.

'Cái quỷ gì vậy?'

Cậu chưa từng nghe nói về việc Tiếng Vang có thể biến thành thứ gì khác, chứ đừng nói đến "Bóng". Nhưng mà cậu cũng chưa bao giờ nghe nói về Bóng Tâm và mảnh bóng.

'Có vẻ như Phân Loại của mình vẫn còn nhiều bí mật hơn mình tưởng.'

Sunny liếm môi và lưỡng lự. Rồi dè chừng nói:

"Có."

Nhưng mà, không gì thay đổi cả. Một lúc sau, những kí tự thay đổi:

[Không đủ Mảnh Bóng để thực hiện chuyển đổi.]

[Mảnh Bóng cần: 24/100]

Sunny thất vọng cau mày.

'Thì ra còn có cách khác để dùng mảnh bóng. Chúng có thể cường hóa tâm của bản thân hoặc là làm gì đó kì lạ với những Tiếng Vang. Làm sao biết được dùng bên nào mang lại nhiều lợi ích hơn nếu còn không biết biến đổi kia làm được gì?'

Một Tiếng Vang cũng đã đủ hữu dụng. Sunny cho rằng việc khôn ngoan hơn là nên cường hóa bản thân, ít nhất là hiện tại.

'Thử nghiệm sau vậy.'

Cậu rời khỏi Hồn Hải.

Vì cậu đã ngơ người một lúc, Nephis nhìn cậu với sự thắc mắc yên lặng.

Sunny mỉm cười:

"Tôi được một Tiếng Vang."

Mắt cô ta mở to hơn.

Cassie thì bộc lộ càng nhiều cảm xúc hơn nữa.

"Một Tiếng Vang? Cậu thật sự nhận được một Tiếng Vang?!"

"Đúng vậy."

Vì nhóm quái vật phía sau chỉ còn cách họ có vài phút, Sunny không lãng phí thêm thời gian nữa mà triệu hồi con Cua Ăn Xác ra.

Con quái thú to xác ngay lập tức xuất hiện trước mặt cậu, có vẻ được khâu lại bằng những tia sáng bé tí. Bộ giáp chitin đen mất không lâu để hoàn toàn trở nên hữu hình. Theo lệnh của Sunny, nó nhúc nhích một chút và giơ hai cái càng của mình lên.

Nephis quan sát Tiếng Vang với một biểu lộ không đọc nổi. Rồi, khóe môi cô cong lên.

"Tốt."

Sunny mỉm cười nhìn cô.

"Tôi nghĩ chúng ta có thể cho nó cõng lấy Cassie. Ngoài chiến đấu, thì việc đó sẽ giúp chúng ta nhiều nhất."

Cô gái mù há hốc mồm.

"Cõng? Giống...giống như thú cưỡi?"

Cậu bật cười và vỗ vào cái mai của nó.

"Tên này cõng một cô gái bé nhỏ như cậu thì không có vấn đề gì đâu. Tin tôi đi! Mấy ngày qua tôi leo lên bọn nó không ít lần rồi. Ở trên lưng chúng khá rộng rãi đó. Nhất là khi chúng không cố giết cậu."

Cassie lưỡng lự.

"Ừm...được rồi. Nếu cậu nghĩ vậy là tốt nhất."

Sunny và Nephis nâng cô gái mù lên Tiếng Vang. Rồi họ dùng sợi dây vàng để chế một cái dây cương để Cassie nắm lấy.

Sau khi lấy đi những mảnh hồn từ hai cái xác, những người Ngủ lại vội vã rời khỏi lối đi, vừa kịp tránh một trận chiến khác.

Với Cassie cưỡi trên cổ con Cua, tốc độ của họ tăng lên đáng kể. Sunny và Nephis chạy bộ ở phía trước, cố bù lại thời gian đã mất trong nửa ngày vừa qua và cố đến điểm cao tiếp theo trước thời hạn một hai tiếng.

Đôi lúc, họ phải chuyển hướng để né một đám đông. Nhưng mà với một con quái vật ở bên phe mình, tâm trạng và ý nghĩ của cả ba đều lạc quan hơn.

Lần đầu tiên kể từ lúc đến nơi này, Sunny cảm thấy có chút bình tĩnh.

Đương nhiên, sự bình tĩnh này cũng không tồn tại quá lâu.

Đến một lúc, họ nhận thấy gió bắt đầu thổi mạnh hơn. Gần như cùng lúc đó, Cassie yêu cầu họ dừng lại.

Nephis và Sunny đều cau mày nhìn về phía cô. Có vẻ cả hai đều cảm thấy có điềm xấu sắp đến.

"Chuyện gì?"

Cô gái mù thả sợi dây cương.

"Hai người có nghe thấy gì không?"

Họ nhìn nhau rồi lắc đầu.

"Không. Tại sao?"

Cassie nhăn mặt.

"Giúp mình xuống thứ này."

Sau khi được hạ xuống, Cassie đứng yên bất động một lúc, lắng nghe. Lông mày càng ngày càng siết chặt. Cô gái mù cẩn thận quỳ xuống và đặt tai xuống đất.

"Cậu nghe được gì?"

Cassie liếm môi.

"Rầm rì."

Đột nhiên, một giọt nước rơi trên mặt Sunny. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Những đám mây đen tụ lại với tốc độ bất thường. Không lâu sau đó, bầu trời chắc chắn sẽ sớm bị mây đen bao phủ.

Kể cả mặt trời.

Rồi nó xảy ra...

Cậu trợn to mắt.