Chương 44: Giấc Mơ Của Cassie

Chương 44: Giấc Mơ Của Cassie

Từng cơ bắp đều đau nhức, Sunny đi về phía hai cô gái và ngã lăn xuống đất. Sau khi lấy hơi, cậu nhìn về phía Cassia.

"Cassie? Cậu ổn chứ?"

Vài giây sau, cô gái mù từ tốn gật đầu.

'Vậy là may rồi.'

Cậu rục rịch, chần chừ một chút. Cassia trông không quá tốt. Gương mặt vẫn còn tái nhợt và ánh mắt thì xa xăm. Cũng may là cơ thể cô không còn run rẩy nữa. Sunny vốn không giỏi trò chuyện với người khác, đừng nói đến an ủi họ. Cậu không biết phải nói gì.

Cậu nhìn về phía Nephis và âm thầm thở dài. Ai ngờ được có ngày cậu lại là người giỏi giao tiếp nhất trong cả nhóm? Đùa...

"Cho tôi chút nước được không?"

Cassie quay về phía cậu và cau mày, bị câu hỏi làm bối rối. Rồi, cô giật mình mở to mắt.

"Ồ! Xin lỗi. Đương nhiên rồi..."

Cô triệu hồi cái bình nước vô tận và đưa nó cho Sunny. Cậu mỉm cười tỏ vẻ biết ơn và nhận lấy nó, rồi tham lam uống vài ngụm trước khi đưa nó cho Nephis. Sau đó, nó quay lại với Cassie.

"Cậu cũng uống một chút đi."

Sau khi cô ấy uống nước, cậu ngượng ngùng vỗ vai cô.

"Mọi thứ có vẻ vẫn ổn. Ừm...cậu lại nằm mơ thấy gì sao? Nếu muốn cậu có thể nói chúng tôi biết."

Cassie chần chừ một lúc rồi nói:

"Mình... không biết. Có lẽ chỉ là ác mộng."

Sunny và Nephis nhìn nhau. Cả hai đều nghi ngờ thứ mà Cassie thấy chỉ đơn giản là ác mộng. Dù sao thì, người ta thường sẽ không nằm mơ khi ngủ trong thế giới Mộng Ảo. Cassie nói tiếp:

"Mình cũng không nhớ rõ. Chỉ vài thứ chắp vá."

Sunny cẩn thận cân nhắc ngôn từ của mình, không muốn gây áp lực cho Cassie.

"Cậu có thể kể lại những gì mình nhớ. Có lẽ mọi người sẽ có thể giải nghĩa chung với nhau."

Cassia thở dài và e dè gật đầu. Sau khi im lặng một lúc lâu, cô tìm đến sự can đảm để lên tiếng:

"Ban đầu, mìn thấy một...một mảnh tăm tối vô tận bị khóa đằng sau bảy tầng phong ấn. Có thứ gì đó to lớn vặn vẹo bên trong bóng tối. Mình có cảm giác nếu như nhìn thẳng vào nó, thì mình sẽ điên mất. Trong lúc mình đang sợ hãi, những cái phong ấn lần lượt vỡ mất, đến khi chỉ còn một cái. Và rồi nó cũng vỡ."

Cô hơi run rẩy.

"Sau đó... mình không biết. Giống như tâm trí mình bị vỡ thành cả nghìn mảnh, mỗi mảnh phản chiếu một hình ảnh riêng. Đa phần đều tăm tối và đáng sợ. Một số mình đã quên mất. Còn những cái khác..."

Cassie chìm vào yên lặng, cố nhớ lại.

"Mình lại thấy tòa lâu đài nhân loại. Lần này là buổi tối. Có một ngôi sao cô độc cháy rực giữa bầu trời đen, và dưới ánh sáng của nó, tòa lâu đài bỗng dưng chìm trong biển lửa, máu chảy thành sông trong những sảnh đi. Mình thấy một cái xác với bộ giáp vàng ngồi trên một cái ngai; một người phụ nữ với một ngọn giáo đồng nhấn chìm bởi một biển quái vật; một cung thủ cố đâm xuyên bầu trời đang sập với những mũi tên của mình."

Cuối cùng, cô ngước đầu lên, gương mặt đầy sự kinh hãi.

"Cuối cùng, mình thấy một tòa tháp đỏ khủng khiếp, khổng lồ. Ở gốc của nó, bảy cái đầu bị cắt đứt canh giữ bảy cái khóa. Và ở trên đỉnh, một...một thiên thần đang bị những cái bóng đói khát nuốt chửng. Khi nhìn thấy thiên thần đổ máu, mình bỗng cảm thấy giống như...giống như có thứ gì đó hết sức quý báu, đến không thể nói nên lời, bị cướp mất."

Giọng nói càng ngày càng nhỏ đi.

"Rồi, sự buồn bã, đau đớn và giận dữ khi chút tâm trí còn sót lại cũng biến mất. Đó là lúc mình thức dậy...hình như là vậy."

Nephis và Sunny yên lặng trong một lúc, cố hiểu thấu những gì Cassie vừa kể. Nếu như Nephis có ý tưởng gì đó, thì cô cũng không để lộ ra mặt. Còn Sunny thì hoàn toàn mơ hồ. Cậu còn không biết bắt đầu từ đâu để giải nghĩa giấc mộng đó...thậm chí là còn không rõ giấc mơ đó có ý nghĩa gì hay không.

Trước đó, hình ảnh mà Cassia thấy về tòa lâu đài khá dễ hiểu. Một pháo đài với nhân loại, và thậm chí còn biết được hướng phải đi để đến được nó. Lần này thì giấc mơ lại tán loạn, đủ loại hình ảnh mơ hồ có lẽ mang ý nghĩa tượng trưng, giống những thứ mà những kẻ lừa đảo thường nói chứ không như một lời tiên tri đến từ Kĩ Năng Phân Loại.

Sau cùng cậu đành thở dài.

"Có lẽ nó thật sự chỉ là ác mộng. Những giấc mơ tiên tri trước đây của cậu không giống cái này đúng không?"

Cassie yên lặng lắc đầu.

Sunny gãi đầu.

"Ừ thì... người ta thường không mơ ở thế giới Mộng Ảo, nhưng cậu thì khác. Có lẽ đôi khi nhìn thấy một ác mộng linh tinh là tác dụng phụ của kĩ năng của cậu."

Cô gái mù quay về phía cậu, gương mặt có chút nhẹ nhõm.

"Cậu nghĩ vậy thật sao?"

Chần chừ, cố tìm kiếm đúng từ ngữ.

"Tại sao không? Đó là một khả năng."

Nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy rất bứt rứt.

'Một thiên thần sắp chết bị những cái bóng nuốt chửng...sao nghe rùng rợn thế? Mình nên tránh xa thiên thần trong tương lai. Trời ạ, cuộc đời mình biến thành cái gì thế này. Câu nói kiểu đó bây giờ lại nghe bình thường chứ không phải thần kinh...'

Như vậy, họ rốt cuộc cũng chuẩn bị đón chào ngày mới.

Một lúc sau, họ ngồi ở bờ tây của mỏm đá, nhìn về phía đám ăn xác bên dưới. Cái bóng của Sunny đang bận rộn đi dò đường đến điểm cao tiếp theo.

"Bọn chúng đông như vậy sao?"

Sunny liếc qua Nephis và lắc đầu.

"Không, lúc trước đông hơn nhiều. Có vẻ như chúng sắp ăn xong cái xác. Chắc sẽ không còn trước khi màn đêm buông xuống."

Có nghĩa là, đến ngày mai, đám quái vật này sẽ lang thang trong mê cung, khiến việc đi lại của ba người Ngủ càng khó hơn nữa. Biện pháp tốt nhất là rời đi hôm nay để giữ khoảng cách khỏi đám đông trước khi chúng ăn xong bữa tiệc.

Nhưng mà, nếu không dò đường trước, thì có khả năng họ sẽ không đến được nơi an toàn kịp lúc. Cả hai lựa chọn đều có nguy hiểm.

Nephis cau mày, có vẻ cô cũng đến kết luận như cậu.

Sau một lúc, cô lên tiếng:

"Tôi không muốn Cassie phải qua thêm một đêm trên bức tượng này. Chúng ta đi thôi."

Sunny suy nghĩ một lát, rồi mở miệng định nêu ý kiến của mình. Nhưng mà, một sự ồn ào bỗng dưng phát ra từ bên dưới ngăn cậu lại.

Ở dưới, nơi nước biển đang rút đi, giữa những cụm san hô bị vỡ, cái xác của con quái vật giống cá mập - nói chính xác hơn là nửa cái xác - đã gần như bị rỉa sạch. Và ở giữa những cái xương trắng của nó, có thứ gì đó lấp lánh bên trong bùn.

Hai viên pha lê cực kì khổng lồ đang tỏa sáng.

Sunny mở to mắt.

"Đó là..."

"Đúng vậy. Mảnh của hai hồn tâm Vượt Giới Hạn."

Vượt Giới Hạn... tận hai cái...

Đột nhiên, Sunny cảm thấy tham lam và sợ hãi. Tham lam vì nhớ đến mảnh hồn vượt giới hạn hiếm có và quý giá đến dường nào; sợ hãi vì con cá mập khổng lồ hóa ra lại là một Ác Quỷ Đồi Bại, ít nhất là vậy.

Một con ác quỷ đồi bại, nếu như không bị ngăn cản bởi một vị Thánh hay là một lượng lớn Thức Tỉnh Giả, có khả năng tiêu diệt hoàn toàn một thành phố. Sunny bây giờ mới nhận ra đêm đầu tiên đó, cậu cách cái chết gần như thế nào.

"Chúng ta có nên..."

"Đợi và lắng nghe."

Cậu nhìn chằm chằm Nephis rồi ngoan ngoãn lắng nghe tiếng rì rầm suýt không nghe nổi của đám Cua Ăn Xác ở phía xa.

Sau một lát, cậu nhận ra sự bất thường trong âm thanh đó.

Nephis bỗng dưng căng thẳng.

"Ở đó."

Cô chỉ về một hướng trong mê cung. Cố tập trung về phía đó, Sunny cuối cùng cũng nhìn thấy hai cái bóng khổng lồ bước ra từ một lối đi rộng lớn.

Một giây sau, những sinh vật sở hữu hai cái bóng đó xuất hiện trong tầm nhìn của họ. Sunny nuốt một ngụm nước miếng.

'Chết tiệt.'

Hai con quái vật trông giống đám Cua Ăn Xác, nhưng không hẳn. Đâu tiên phải nhắc đến là kích cỡ của chúng to hơn nhiều, dựa trên môi trường để đoán thì chúng cao hơn ba mét. Cái mai của chúng thì có vẻ dầy hơn. Có màu đỏ đậm và đen, giống như một bộ áo giáp đẫm máu. Trên cơ thể chúng, những cái gai nhìn dữ tợn mọc ra từ mai, khiến mỗi cử động của chúng càng thêm nguy hiểm.

Thêm vào đó, thay vì hai cái càng nặng nề, hai cái tay trên của chúng dài và cong ra thành hai cái lưỡi hái bằng xương kinh người.

Sunny cảm thấy một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống sóng lưng của cậu.

"Cái quái gì vậy?"

Nephis nghiêng đầu.

"Chắc là Quái Vật."

Sinh Vật Ác Mộng với một hồn tâm được gọi là "quái thú". Chúng nguy hiểm vì mạnh mẽ, nhưng chúng khá ngu đần. Nếu như có thể tiến bộ và được tạo ra với một cái hồn tâm thứ hai, thì chúng trở thành "quái vật". Đám quái vật khủng khiếp hơn nhiều và có một dạng trí tuệ vặn vẹo, sơ sài. Chúng là bước tiếp theo trên đường tiến hóa của Quái Thú Ác Mộng.

Và có vẻ như hai con này là phiên bản to và nguy hiểm hơn của đám ăn xác.

Sunny và Nephis quan sát bọn chúng tiến lại gần cái xác. Những kẻ ăn xác khác rõ ràng sợ hãi bọn chúng, vội vã tránh đường. Những tên chậm trễ bị chúng tàn nhẫn vứt qua một bên hoặc là cắt làm đôi bằng bộ lưỡi hái. Một dòng sông máu xanh chảy ra vào lớp bùn.

'Chúng làm gì vậy? Đến để hấp thụ mảnh hồn sao?'

Cuối cùng, hai con quái vật đi đến cái xác. Mỗi con lấy một mảnh. Nhưng mà, thay vì hấp thụ, chúng chỉ quay người và mang hai viên pha lê quý giá đi. Những kẻ ăn xác khác né đường, nhìn theo mảnh hồn với ánh mắt bé tí, tham lam.

Sunny chớp mắt và nhìn lại Nephis.

"Chúng ta vẫn rời đi sao?"

Ngôi Sao Thay Đổi cau mày và chần chừ. Sao vài giây, cô lắc đầu.

"Không. Ngày mai chúng ta rời đi."

Rồi quay lại phía tây để quan sát hai con quái vật đang rút đi.

"...Cho bóng của cậu theo dõi chúng."