Chương 34: Chỉ Sắt Thép Còn Nhớ
Sunny nằm lăn ra trên bùn, cố lấy hơi. Giọng nọi nhẹ nhàng của Ma Pháp vang vọng trong tai.
[Bóng của bạn đã trở nên mạnh hơn.]
Ngay lập tức, cậu cảm nhận được sự thay đổi mơ hồ. Cơ thể cậu trở nên mạnh hơn, thị giác sắc bén hơn, và làn da trơn hơn. Sự thay đổi rất nhỏ, nhưng lại rõ ràng.
'Cái gì vậy?'
Cậu có một suy đoán, mà cũng dễ xác nhận thôi. Sunny triệu hồi những kí tự cổ.
[Mảnh Bóng: 14/1000]
Trước đó, cậu chỉ có mười hai mảnh bóng bí ẩn này, mà không hề biết cách để có thể nhận được thêm. Giờ thì có vẻ như quá trình đó là tự động: cậu chỉ việc giết một kẻ địch và hấp thụ một phần bóng của chúng và cường hóa tâm của mình.
Thêm vào đó, số mảnh cậu nhận được không phải là tỉ lệ một một với số lượng kẻ địch cậu giết. Sau khi suy nghĩ, Sunny đưa ra một kết luận ban đầu: những hồn tâm ngủ say sẽ cho cậu một mảnh, còn thức tỉnh sẽ cho cậu hai. Nhưng mà, chỉ những kẻ địch mà cậu đánh bại trực tiếp - tùy theo đánh giá - mới được tính.
Giết con Ấu Trùng Vua Ngọn Núi, thú ngủ say, đã mang lại cho cậu một mảnh bóng. Kết liễu vị lính lớn tuổi, một nhân loại ngủ say, thêm một mảnh. Vua Ngọn Núi là một bạo chúa thức tỉnh, đồng nghĩa nó có năm hồn tâm thức tỉnh. Mỗi cái cho Sunny hai mảnh bóng, vậy là cậu có mười hai. Và bây giờ, sau khi giết Cua Ăn Xác, cậu đã có mười bốn.
Thú vị là cậu không nhận được gì từ cái chết của Gian Xảo, Trí Thức và Anh Hùng, mặc dù cái chết của họ là không thể tránh khỏi âm mưu của cậu. Có vẻ như cậu phải chính tay kết liễu kẻ địch để có thể hấp thụ bóng của họ.
Ừ thì, hoặc là bằng cách triệu hồi một vị thần cổ đại quá cố.
Quá trình này khá tương tự với cách những người Thức Tỉnh khác tăng sức mạnh, khác biệt duy nhất là bước khai thác và cắn nuốt mảnh hồn được bỏ qua, thay vì đó cậu hấp thụ mảnh bóng ngay tức thì. Có nghĩa là mảnh bóng không thể lưu lại, và vì vậy nên cũng không thể mua bán hay trao đổi.
Cậu sẽ không có cơ hội để nhận chúng ở dạng phần thưởng nếu như hoàn thành nhiệm vụ, hay cung cấp dịch vụ hoặc là bán chiến lợi phẩm. Nếu Sunny muốn trở nên mạnh hơn, lựa chọn duy nhất của cậu là chiến đấu và giết địch.
'Không được chọn cuộc đời yên bình ha.'
Trước đó, Sunny đã cho rằng ít nhất cậu cũng sẽ có thể lựa chọn một con đường tương đối an toàn. Nhiều người Thức Tỉnh thậm chí không bao giờ rời khỏi những Thành thị của nhân loại, lựa chọn làm những nghề thông thường ở thế giới Mộng Ảo cũng như những nghề nghiệp ở thế giới thực.
Họ sẽ được trả công bằng mảnh hồn, thứ vừa có thể giúp họ trở nên mạnh hơn vừa là tiền tệ thông dụng ở trong Thành thị. Sunny chưa từng quyết định sẽ sống một cuộc sống như vậy, nhưng mà ngay cả khả năng lựa chọn cũng bị lấy mất quả là khó chịu.
May là, cũng có mặt tốt. Không có nhu cầu dùng mảnh hồn để tăng cường tâm của bản thân, cậu sẽ có thể dùng chúng thoải mái, không phải lo lắng. Dù sao thì, sau khi giết địch và hấp thụ bóng của chúng, hồn tâm vẫn còn đó, đợi cậu thu thập và trao đổi lấy thứ gì đó Sunny cần trong tương lai.
Điều đó có nghĩa là khả năng kiếm tiền và dùng tiền của Sunny giống như tăng lên gấp đôi, một lợi thế không nhỏ.
Thêm vào đó, liên quan đến Bóng Tâm...
Bởi vì cả Sunny lẫn cái bóng của cậu đều dính liền với nó, nên cường hóa bóng tâm không chỉ tăng sức mạnh của Sunny, mà sẽ còn cường hóa cái bóng của cậu. Nên, nếu như bóng tâm phát triển, thì hiệu quả thực tế sẽ được cộng dồn, đưa ra cường hóa nhân đôi. Vì thế, mỗi mảnh bóng cậu nhận được, Sunny sẽ thu được lợi ích gấp đôi nếu so sánh với một Thức Tỉnh Giả nhận được một mảnh hồn.
'Không tệ. Không tệ chút nào!'
A, tương lai tươi sáng. Đương nhiên là với điều kiện cậu phải sống sót và có một tương lai.
Ngồi dậy, Sunny nhìn tiếp và thấy đống kí tự cổ miêu tả Ký Ức. Lưỡi Kiếm Xanh... cuối cùng cũng có vũ khí sao?
Ký Ức: [Lưỡi Kiếm Xanh]
Cấp bậc Ký Ức: Thức Tỉnh
Loại Ký Ức: Vũ khí
Mô tả Ký Ức: [Ở mảnh đất bị lãng quên, chỉ có sắt thép là còn nhớ.]
'Hử, thú vị.'
Không quá nhiều thông tin, nhưng lại thú vị.
Sunny triệu hồi món vũ khí mới, một thanh kiếm sắc bén, nhẹ nhõm xuất hiện trong tay cậu. Dài khoảng một mét, tính cả tay cầm. Lưỡi kiếm thẳng và sắc một bên, tụ lại thành một điểm góc nhọn. Được rèn từ thép xanh, với những lớp chạm khắc xinh đẹp. Bên trong lớp thép, có thể nhìn thấy những tia lửa trắng. Chuôi kiếm đơn điệu và tối giản, gần như không bảo vệ tay người cầm.
Nếu như Sunny hiểu biết về vũ khí lạnh thì cậu sẽ gọi nó là Đường kiếm (Kiếm thời nhà Đường Trung Quốc). Nhưng mà, cậu không biết gì về thứ đó cả: cậu chỉ biết thanh kiếm này có một lưỡi, có nghĩa là nó được thiết kế cho động tác chém và cắt thay vì đâm, tay cầm thì đủ dài để dùng cả hai tay.
Và, cây kiếm rất đẹp.
Cậu gọi cái bóng và khiến nó quấn quanh Lưỡi Kiếm Xanh. Ngay lập tức, thân kiếm thiết chuyển sang màu xanh đen, đây đó có vài điểm trắng. Nhìn giống bầu trời đêm với những vì sao.
Sunny đứng dậy và vung thanh kiếm vài lần, làm quen với trọng lượng của nó. Lưỡi kiếm sắc bén chém gió tạo thành những tiếng như huýt sáo.
'Ừm, giờ thì mình mới giống một người Thức Tỉnh thực thụ.'
Sau đó, cậu nhìn về phía cái xác con cua và nhăn mặt. Oải, việc này chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Sau một lúc, cậu đã mở được cái mai của nó và cắt lấy vài miếng thịt màu hồng mềm mại. Cũng không quên tìm lấy một viên pha lê tỏa sáng từ lồng ngực của nó - mảnh hồn.
Không hi vọng gì nhiều, cậu thử hấp thụ mảnh hồn, nhớ lại cách làm mà cậu đã học trong lớp - như trông đợi, không có gì xảy ra cả.
'Không thể dùng trực tiếp.'
Nhún vai, Sunny đặt mảnh hồn và đống thịt vào cái túi xách mà cậu tự chế từ rong biển đen rồi nhìn lên phía mặt trời.
Ngày vẫn còn dài. Cậu vẫn có cơ hội để đến ngọn đồi trước khi nước biển trở lại. Nhưng mà, chân trái cậu vẫn còn đau đớn từ trận chiến vừa rồi. Nghiến răng, cậu khập khiễng đi về phía trước.
Vài giờ trôi qua. Bởi vì cơ thể bầm dập và sự cảnh giác được tăng cường, Sunny di chuyển chậm hơn đáng kể. Đổ mồ hôi và nghiến chặt răng, từng bước đều đau điếng. Tệ hơn nữa, càng vào sâu trong mê cung, những lối đi lại càng quấn quýt và phức tạp. Kể cả với sự giúp đỡ của cái bóng, cậu vẫn liên tục phải đi ngược lại và chật vật tìm được hướng chính xác.
'Chết tiệt, chết tiệt...'
Nếu cứ như vậy, Sunny sẽ không đến được đích. Có nghĩa là cậu sẽ bị nhấn chìm bởi dòng nước biển.
Không cho phép bản thân nghĩ về cái chết, Sunny cố đi nhanh hơn. Nhưng mà cậu lại không thể vội vàng: chỉ một lối rẽ sai lầm sẽ khiến cậu lãng phí giờ phút quý giá, nên cậu phải cẩn thận lựa chọn chúng. Thêm vào đó, nếu lại bỏ lỡ một cuộc phục kích khác cũng sẽ dẫn đến cái chết.
'Chó chết!'
Ngay lúc Sunny cảm thấy tuyệt vọng, bóng của cậu bỗng dưng thấy thứ gì đó khiến Sunny ngơ ngác.
Ở phía dưới đoạn đường đi này, rẽ vài lần nữa, san hô mở rộng ra, tạo thành một mảng trống nhỏ. Và ở giữa khoảng trống đó, có một người đang đi lại trên bùn.
Thứ đầu tiên mà Sunny nhìn thấy là làn da trắng... rất nhiều da. Một cô gái vóc dáng cao, uyển chuyển chỉ mặc một cái váy tạm bợ và một bộ áo ngực đơn sơ, cả hai đều làm từ rong biển. Với một biểu hiện bình tĩnh, cô ta dừng lại và nhìn về phía sau. Làn gió chơi đùa với mái tóc ngắn màu bạc của cô.
Đó là Nephis, Ngôi Sao Thay Đổi.
Trong một tay, cô ta đang nắm lấy đầu của một sợi dây màu vàng kì lạ.
Đầu còn lại ở cuối sợi dây, Cassia, cô gái mù, đang cẩn thận nắm bắt, theo sau.