Chương 1248: Chôn Cất
Hai người họ leo ra khỏi khe đá và đứng nhìn bảy mặt trời di chuyển qua bầu trời bao la. Họ im lặng một lúc. Đến cuối cùng, Sunny lên tiếng, giọng nói cậu mang theo cảm giác kinh ngạc và rối rắm.
“Tôi biết là không hợp lý...nhưng mà nó đúng là rất hợp lý, cô biết đó?”
Nephis cau mày, ý nghĩ của cô cũng tương tự cậu. Cô đã đọc cả hai mô tả, và mặc dù giả thuyết của Sunny nghe rất điên rồ, nhưng mà nó cũng thuyết phục theo cách kì quặc và vô lý.
Cậu hít vào một hơi sâu và tiếp tục xoáy vào giả thuyết của mình.
“Ý tôi là, nghe này...chúng ta đang ở trong Sa Mạc Ác Mộng, và tiến vào Ác Mộng Thứ Ba thông qua một Hạt Giống mà đã từng là một phần của Mộ Ariel. Theo lôgic thì Ma Pháp đáng lẽ phải đưa chúng ta đến quá khứ của sa mạc, hoặc ít nhất là quá khứ của kim tự tháp đen. Nhưng mà, nó lại đưa chúng ta đến Dòng Sông Vĩ Đại. Đó rõ ràng là mâu thuẫn.”
Sunny vuốt tóc ra sau và xoa mắt, cố gắng hiểu thấu câu đố này.
“Nhưng mà toàn bộ sẽ hợp lý nếu như Dòng Sông Vĩ Đại thật ra nằm trong kim tự tháp. Chắc rồi, cho dù kim tự tháp có lớn cỡ nào đi nữa, thì nó không thể nào đủ lớn để chứa đựng cả một vùng của thế giới Mộng Ảo, hay thậm thí là cả một thế giới. Đó là nếu chúng ta suy nghĩ về nó từ quan niệm của lôgic nhân loại. Nhưng mà, Ariel không phải người. Ông ta là một daemon – một dạng thần thật sự. Tồn tại như vậy là không bị ràng buộc bởi lôgic thông thường. Nếu ông ta có thể tạo ra một kim tự tháp mà không bao giờ đến gần hơn cho dù người ta có đi về phía nó lâu cỡ nào, thì ai nói ông ta không thể tạo ra một kim tự tháp mà có thể chứa đựng cả một thế giới?”
Nephis cân nhắc những lời nói của Sunny. Mắt cô vẫn dán vào Dòng Sông Vĩ Đại, và con rắn lam ẩn nấp bên dưới bề mặt nó, với sự điên rồ và đói khát trong ánh mắt nó.
Cố gắng không nhìn đến sự hiện diện rùng mình của con rắn, cô thở dài và nêu lên ý kiến của bản thân.
“Vậy thì, ông ta cũng đã tạo ra thế giới đó? Ừ thì...giờ khi tôi nghĩ đến, ông ta có thể đã làm vậy. Cả hai người chúng ta đều cho rằng nơi này trông giống Hồn Hải, phải không? Có lẽ nó không phải Hồn Hải, mà là được làm từ một cái. Ariel xây dựng một kim tự tháp đen từ xác một Titan Báng Bổ. Ông ta tạo ra Dòng Sông Vĩ Đại từ máu của nó. Rồi tạo ra thế giới từ linh hồn của nó? Nếu là vậy...thì bảy mặt trời kia là làm ra từ bảy mảnh hồn thần thánh mà con Titan đã để lại.”
Nephis dừng lại một giây và nói thêm, giọng nói cô thấm vị trầm trồ.
“Nếu nhân loại của Vùng Đất Lãng Quên có thể tạo ra một mặt trời nhân tạo, thì không có nguyên nhân gì mà Ariel lại không thể tạo ra bảy cái tốt hơn nữa.”
Sunny chấp nhận ý kiến đó với một cái gật đầu.
“Đó cũng sẽ giải thích được tại sao không có sao trên bầu trời đêm, và tại sao nó hoàn toàn có màu đen. Bởi vì nó không phải bầu trời thật sự...thay vì vậy, kim tự tháp đen là rỗng, và thứ mà họ đang nhìn thật ra là bức tường bên trong của nó.”
Hai người họ trao đổi ánh mắt, trở nên thuyết phục hơn với giả thuyết kinh ngạc của mình.
Rối rắm, Nephis nhìn bảy mặt trời một lần nữa và nói ra lo lắng của mình.
“Vậy, Ariel đã tạo ra nơi này...mộ này...để chôn sự thật mà ông ta không thể chịu đựng. Và có người nói rằng có một bị mật đáng sợ được giấu ở cửa sông của nó. Dễ để kết luận rằng sự thật mà ông ta chôn vùi và bí mật đáng sợ kia là một. Tuy nhiên...chẳng phải đó là một kì công quá sức phức tạp? Tạo ra một thế giới, giấu nó trong một kim tự tháp bất hoại, và tách nó khỏi dòng chảy tự nhiên của thời gian, toàn bộ chỉ để che giấu một bí mật? Tại sao ông ta lại muốn vượt qua vô vàn rắc rối như vậy?”
Sunny lắng nghe lời cô nói với biểu hiện nghiêm trọng.
Cậu im lặng một chút, rồi phỏng đoán về động cơ của Ariel.
“Có lẽ không phải là ông ta muốn, mà là vì không có lựa chọn khác. Sự thật được che giấu ở cửa sông của Dòng Sông Vĩ Đại, và Dòng Sông Vĩ Đại trôi từ tương lai vào quá khứ. Nhưng...cửa sông của nó là gì, thật sự? Thứ gì mà có thể là kết thúc của một con sông mà chảy xuyên thời gian, vào đến quá khứ?”
Sunny ngừng lại, đăm chiêu, rồi đến một kết luận kì lạ.
“Kết thúc duy nhất của một con sông như vậy chỉ có thể là...nơi thời gian vẫn chưa tồn tại. Phải không? Nơi quá khứ chấm dứt. Cửa sông của Dòng Sông Vĩ Đại phải là điểm mà quá khứ biến mất vào hư vô nguyên thủy, thứ mà luôn tồn tại và luôn thay đổi, và đã tồn tại trước khi những khái niệm như là tử vong và thời gian được tạo ra. Bởi những vị thần. Thật ra, cửa sông phải tồn tại trước khi những vị thần ra đời. Và, vì vậy...bên ngoài điều khiển của họ. Nếu Ariel muốn che giấu gì đó từ cả những vị thần, thì chẳng phải ông ta cần phải đi xa đến vậy?”
Nephis thở dài, rồi xoa mặt, vật lộn với bản chất nghịch lý của những hé lộ này.
“Đây là...hơi quá kì lạ để suy nghĩ về. Thời gian trước khi thời gian tồn tại? Bản thân thứ đó đã là một nghịch lý, cậu không nghĩ vậy sao? Còn có, Dòng Sông Vĩ Đại không chỉ chảy từ tương lai vào quá khứ, nó còn làm vậy bất tận. Làm sao một dòng sông bất tận có thể đến một điểm chấm dứt?”
Sunny cảm giác một cơn đau đầu sắp đến, và cậu nhăn nhó trong lúc nhìn đi.
“...Ừ thì, sao cũng được. Bất chấp mọi thứ đó. Ít nhất bây giờ chúng ta biết được những nữ tiên tri đã không núp bên trong một kim tự tháp khổng lồ với người của họ theo đúng nghĩa đen. Họ thật ra đã đến Dòng Sông Vĩ Đại, thứ tồn tại bên ngoài dòng chảy tự nhiên của thời gian, và vì vậy rời xa khỏi hồi kết mà họ trốn chạy khỏi. Hồi kết đó...nó phải là trận chiến tranh giữa những daemon và những vị thần, phải không? Đó là tại sao về sau họ đã không thể nghe thấy giọng nói của những vị thần nữa. Vì những vị thần đã chết.”
Nephis chậm rãi gật đầu, khiến Sunny mỉm cười với một sự hé lộ.
“Cô hiểu đó có nghĩa là gì, đúng chứ?”
Cô nhìn cậu với vẻ tò mò.
“Cậu đang nói về gì?”
Cậu nhếch mép cười với sự trông chờ.
“Có nghĩa là có thật nhiều dân địa phương ở trên Dòng Sông Vĩ Đại này. Chúng ta chỉ là chưa tìm đến họ...nhưng khi chúng ta làm vậy, thì sẽ có thể biết được đủ loại thông tin từ họ, bao gồm mâu thuẫn của Ác Mộng này là gì, và cách chinh phục nó.”
Cô hơi nghiêng đầu, bị sự lạc quan của cậu làm thấy hứng thú.
“Đúng vậy...phải có rất nhiều người ở đây, dựa trên mô tả của những Ký Ức. Chỉ là họ đã tiến vào Dòng Sông Vĩ Đại sớm hơn chúng ta rất, rất nhiều. Nên, ho có lẽ ở đâu đó xa hơn nữa xuôi dòng...xa hơn nữa trong quá khứ.”
Không phải nói thêm gì, cả hai người họ nhìn về phía bắc, về hướng mà Dòng Sông Vĩ Đại đang chảy.
Cảnh tượng đó khá xinh đẹp, ngoại trừ cái bóng đáng sợ của con rắn cổ đại kia, nó đã ngẩng cái cổ dài ra khỏi nước và đang ăn thịt họ bằng ánh mắt của nó.
Nephis im lặng một lúc, rồi khẽ nói, một chút lo lắng thấm trong giọng nói cô:
“Nhưng mà Sunny...lỡ mục tiêu của Ác Mộng này là đến được Cửa Sông? Nếu vậy chúng ta sẽ làm gì?”
Cậu rùng mình, bị câu hỏi của cô làm cho giật mình. Ý tưởng đi đến cuối Dòng Sông Vĩ Đại là vừa áp đảo vừa ghê rợn. Chắc chắn, Ác Mộng Thứ Ba sẽ không có một mục tiêu điên rồ đến vậy. Đó không phải nhiệm vụ cho những kẻ chỉ là Vượt Bậc.
Phải có thứ gì khác, một thứ gì đó có thể đạt đến, thứ gì đó mà họ có thể hoàn thành.
Cậu chỉ không biết đó là gì.
Sunny bật cười khe khẽ.
“Hãy hi vọng là không phải. Và nếu đúng là vậy...ừ thì. Tôi đoán chúng ta sẽ phải làm hết sức.”
Tội Lỗi An Ủi nhếch mép cười trong lúc nhìn vào nước, những bí ẩn của Dòng Sông Vĩ Đại và Mộ Ariel đang hé lộ trước mắt họ, trong lúc họ tiến sâu hơn vào Ác Mộng Thứ Ba bí ẩn.