Chương 1206: Sa Mạc Ác Mộng

Chương 1206: Sa Mạc Ác Mộng

Một con hắc mã đang bay qua cát trắng của Sa Mạc Ác Mộng, bị đuổi theo bởi những thứ kinh dị không nhìn thấy được. Sunny đang cúi mình sát yên, che mắt khỏi cơn gió nóng rực trong lúc vung Tội Lỗi An Ủi. Một bàn tay bắn ra từ mặt đất bị chém gọn gàng và tiêu tan thành một cơn lốc tro.

'Nguyền rủa...lì lợm không chịu được.'

Đằng sau cậu, một phần rộng lớn của sa mạc đang thay đổi. Nó gần như không thể nhìn ra trừ khi người ta biết nhìn thứ gì - những chấn động nhỏ nhặt trong cát, độ nghiêng ít ỏi của những đồi cát, và sự thay đổi tinh tế của những cái bóng...

Có gì đó khổng lồ đang di chuyển bên dưới cát, theo sau cậu.

Cậu đã dùng bốn trong năm cái bóng để cường hóa Ác Mộng, chỉ để lại một cái để cường hóa pháp thuật của Ký Ức về Lửa thông qua [Vũ Trang Địa Ngục]. Việc đó cho phép cậu một chút nhẹ nhõm trước nhiệt độ không thể chịu nổi của sa mạc này.

Nhưng mà ngay cả với sự giúp đỡ của bốn cái bóng, vật cưỡi của cậu cũng không đủ nhanh để chạy thoát khỏi sinh vật kia.

Tệ hơn nhiều, nó không phải là sinh vật kinh tởm duy nhất trong phần này của sa mạc.

Thật ra thì, Sunny đang bị bao vây bởi Sinh Vật Ác Mộng.

Có quá nhiều để đếm được, toàn bộ đều đang di chuyển về cùng một hướng...chúng đang đáp lại kêu gọi, bị kéo về phía Hạt Giống Ác Mộng bởi lời hứa ngọt ngào của nó.

May mắn là, đa số đám sinh vật kia có vẻ ở trong trạng thái kì lạ. Như thể chúng đang bị thôi miên, quên đi mọi thứ trừ mục tiêu đến được Hạt Giống và tiến vào thế giới thức tỉnh thông qua nó. Miễn sao Sunny không cản đường chúng, thì đa số đều không để ý đến cậu.

Thật ra là cực kì khiến người ta bất an.

Sunny đã chỉ từng thấy đám Sinh Vật Ác Mộng trong sự điên cuồng khát máu. Cảm nhận chúng đi ngang qua bản thân với sự hờ hững như này bằng cách nào đó còn đáng sợ hơn cả đối mặt chúng trong một trận chiến đẫm máu.

'Cứt, cứt, cứt...'

Sa mạc là rộng và trắng tinh, và những hình dạng to lớn của đám sinh vật đang di chuyển qua nó với những bước đi từ tốn, mỗi con cách khỏi nhau một khoảng cách đáng kể. Bóng của chúng như những đường dài màu đen tương phản trên cát trắng.

Chiều dài của những cái bóng có nghĩa là mặt trời đã xuống thấp. Đêm không còn cách xa nữa...

Chửi thề, Sunny hướng Ác Mộng về bên trái, nhắm đến một hình dạng đang bước đi gần đó nhất. Từ vẻ ngoài, thì nó trông như một Quái Vật Đồi Bại...thứ đó to đùng và ghê rợn, với bốn bộ vuốt hùng mạnh và một cái đuôi như của bò cạp. Những con mắt giống côn trùng của nó nhìn chăm chú thứ gì đó xa hơn cả đường chân trời.

Sinh vật này là nguy hiểm.

...Nhưng mà Sunny thì nguy hiểm hơn.

Trong lúc Ác Mộng vượt qua con quái vật ở tốc độ đáng kinh ngạc, Tội Lỗi An Ủi vung lên, gọn gàng chém đứt đầu sinh vật kia. Họ bắn ngang qua sinh vật bị mất đầu và tiếp tục về phía trước mà không hề chậm lại.

Vài giây sau đó, vô số cánh tay vươn lên từ bên dưới. Vội vã rời khỏi, Sunny quay đầu và quan sát những cánh tay nắm lấy cái xác đẫm máu và kéo nó vào cát. Không lâu sau đó, chỉ còn vài giọt máu sôi sục còn lại trên bề mặt.

Như thể con quái vật to đùng kia chưa từng tồn tại.

Ít nhất thì thứ kinh dị không rõ kia đã ngừng theo sau cậu sau lúc đó, có vẻ như cơn đói của nó đã được thỏa mãn bởi sự hiến tế ghê rợn kia.

'Chết tiệt thật...'

Sau một lúc, cậu cuối cùng có thể cho phép bản thân chậm lại.

Ngừng Ác Mộng lại ở đỉnh một ngọn đồi cao, Sunny thở nặng nề, rồi quấn thêm hai cái bóng quanh mình, tăng cường hiệu ứng của Ký Ức về Lửa. Cách này, cậu đã gần thấy dễ chịu.

Triệu hồi Suối Vô Tận, cậu uống thật nhiều, cho phép dòng nước mát lạnh thổi chút sự sống trở lại cơ thể mình. Rồi, cậu nhìn chăm chú cái bình thủy tinh xinh đẹp trong tay mình.

Đột nhiên, món Ký Ức ngủ say Đẳng Cấp bốn này trở thành thứ quý giá nhất mà cậu sở hữu. Ai nghĩ đến nó sẽ trở nên quan trọng đến vậy một ngày nào đó?

Nước là quan trọng. Nhưng mà thường thì có nhiều cách để tìm đến nó - trong khóa Sinh Tồn Hoang Dã của mình, Sunny đã học được nhiều cách để tìm kiếm hoặc là tạo ra nước có thể uống trong đủ loại môi trường.

Nhưng mà không có biện pháp nào có hiệu quả ở sa mạc khủng khiếp này cả.

Thở dài, cậu hủy đi Suối Vô Tận và nhìn quanh.

Từ độ cao của đồi cát này, Sunny có thể nhìn xa và rộng. Cậu cũng có thể cử những cái bóng đi khám phá, nếu cần. Tuy nhiên, như vậy là sẽ mạo hiểm...cậu không chắc là bản thân sẵn sàng thiếu đi dù chỉ một cái bóng ở vùng đất nguy hiểm và khó đoán này.

Mà cũng không cần.

Xung quanh cậu toàn là đồi cát trắng ở tận cùng ánh mắt. Vô số Sinh Vật Ác Mộng di chuyển về cùng một hướng. Cũng có những chấm đen rải rác trong sa mạc, những di tích nửa bị chôn vùi.

Những di tích đó không thật sự có vẻ là tàn tích của những căn nhà. Hình dạng của chúng quá kì lạ, và kích thước của chúng đều sai cả. Những kiến trúc đó, cho dù đã từng là gì, có kích cỡ khác nhau...một đống đổ nát nhỏ hơn sẽ không thể dùng làm một nơi ẩn nấp quá tốt, nhưng mà vài cái lớn hơn mà cậu đã thấy có thể cứu lấy cậu khi đêm đến.

...Đương nhiên, cũng có cái kim tự tháp màu đen.

Sunny nín thở và nhìn hình dạng bất tường kia.

Mộ Ariel luôn nhìn thấy được, ở phía xa xăm. Tuy nhiên, cho dù người ta có di chuyển về phía kiến trúc vĩ đại màu đen, hoàn toàn cân đối kia bao lâu, thì nó không bao giờ trở nên gần hơn, vẫn ở ngoài tầm với như là một ảo ảnh.

'Thứ đó thậm chí có khả năng không phải thật.'

...Nhưng mà Sunny cảm giác nó là thật. Cậu cũng biết là phải có cách đến gần nó hơn - dù sao thì, Nephis đã chưa từng nhìn thấy kim tự tháp đen đó, có nghĩa là nó chỉ có thể nhìn thấy từ những phần nhất định của sa mạc.

Cũng có nghĩa là phải có một con đường đến đó.

'Ai quan tâm chứ?'

Sunny chắc chắn là không. Cậu không hề có tham vọng muốn chinh phục Mộ Ariel. Thật ra thì, cậu muốn tránh né nó bằng mọi giá.

Cậu chỉ muốn tìm đến bạn mình và thoát khỏi sa mạc nguyền rủa này, sớm nhất có thể.

Nhăn nhó, Sunny chọn một đống đổ nát to hơn mà đang nhô ra từ cát, cách nơi hiện tại nhiều cây số, và cho Ác Mộng phi nước đại về phía đó.