Chương 1196: Trận Chiến Đầu Lâu Đen (10)
Trong âm thanh hỗn tạp của trận chiến, bị tiếng sấm gầm rú và tiếng thì thầm của mưa che mờ, hai thanh kiếm đang tạo thành một giai điệu thép chết chóc.
Mordret biết hắn yếu hơn em gái mình. Hắn cũng chậm hơn và không bền bỉ bằng. Hắn thậm chí có lẽ kém cả về mặt kĩ năng. Những năng lực của hắn là đáng gờm, nhưng mà chúng là vô dụng trước cô. Kiếm Đế đã đảm bảo vậy. Hồn tâm của hắn đã dùng để tạo ra những Phản Chiếu, và những Phản Chiếu đó đang được dùng để giữ lại quân đội của cô.
Quân đội đó là mạnh mẽ hơn bên phe hắn. Morgan đã chọn chiến trường và đã dụ kẻ địch vào một cái bẫy. Là một vị tướng quân, cô đã thành công.
Nhưng mà cô không chỉ là một nhà chiến lược khôn khéo. Cô cũng là một chiến binh tuyệt vời. Morgan là như một lưỡi kiếm không thể ngăn cản. Cô có mọi thứ mà một Công Chúa Chiến Tranh nên có. Cô có sức mạnh, tài năng, tín niệm, trí tuệ...cô cũng có quyền lực của gia đình và sự ưu ái của nó. Hắn đã luôn không có gì cả. Và mọi thứ hắn cố khiến trở thành của bản thân đều hoặc là bị tiêu diệt hoặc là bị lấy đi.
Nhưng mà, bất chấp tất cả những thứ đó...
Hắn sẽ không thua.
Hắn sẽ thắng.
"Chết đi, đồ khốn kiếp!"
Kiếm họ va vào nhau, và mặc dù Mordret đã có thể đọc được ý định của cô, hắn vẫn bị đẩy ra sau. Cú chặn của hắn là hoàn hảo, nhưng mà nó không đủ mạnh. Hắn trượt trên bùn và phát ra một tiếng rên đau đớn. Hắn bị choáng một chút.
Mưa đang rơi xuống quanh họ như một bức tường xám, và mỗi giọt là một mặt gương. Thế giới phản chiếu vào bản thân vô số lần, và toàn bộ thế giới phản chiếu đó tràn vào tâm trí hắn như một kính vạn hoa của sự kinh dị. Mỗi cái chết ghê gớm, một tiếng kêu cứu tuyệt vọng, mỗi hành động gan dạ vị tha, mỗi tiếng hét hèn nhát khi bị đánh bại được phản chiếu lại, nhân lên, và chiếu vào đầu hắn. Nó giúp hắn định hướng tốt hơn trên chiến trường hỗn loạn, nhưng mà nó cũng...
'Ài. Khó chịu mà.'
Đó là tại sao hắn không thích mưa.
Morgan đã tiếp cận. Mordret mỉm cười trong lúc đứng lên đối mặt cô.
Cô ta ở ngay đây. Một cô gái trẻ xinh đẹp trong bộ giáp đen, người mà trông vô cùng giống hắn. Cô ta biết gì? Không gì cả. Cô đã chỉ là một đứa bé khi gia đình quyết định phản bội hắn. Thậm chí còn không phải một người Ngủ. Cô đã không ở đó khi cơ thể gốc của hắn bị hủy diệt, hay khi hắn bị nhốt trong lồng như một con thú...
Morgan không phải một trong những kẻ mà hắn muốn giết nhất. Nhưng mà cô là biểu tượng của chúng.
Với Mordret, cô gái trẻ với gương mặt mà giống bản thân hắn đến ghê rợn là một biểu tượng của đại gia tộc Valor. Cô ta là hiện thân của mọi thứ hắn muốn hủy diệt. Và, vì vậy...
Hắn sẽ phá vỡ cô ta thành nhiều mảnh.
Kiếm của cô vung lên, gọn gàng cắt xuyên qua những giọt mưa trong lúc bay về phía cơ thể hắn. Hắn cố làm chệch nó, nhưng mà không ích lợi gì - đòn đánh hóa ra là một động tác giả. Một giây sau đó, một cơn đau điếng xuyên qua bên trái gương mặt hắn.
Mordret loạng choạng lùi lại, cảm giác máu chảy xuống gương mặt mình.
'Argh...hình...hình như mình mất một mắt...'
Thắp sáng bởi một tia chớp, gương mặt Morgan vẫn không cảm động gì.
"Đáng khinh."
Giọng nói cô nghe có vẻ...thất vọng?
Mordret mỉm cười và giơ kiếm lên mà không nói gì.
Thường thì, đây là lúc để thực hiện một âm mưu...một chiêu trò khôn ngoan, một sự lừa gạt tinh tế, một sự đảo ngược bất ngờ...gì đó kiểu vậy. Dù sao thì hắn là một bậc thầy về những thứ như vậy.
Nhưng mà hắn đã chân thành khi nói hôm nay sẽ không có chiêu trò gì cả. Không có ý nghĩa gì nếu hủy diệt biểu tượng của Valor bằng một chiêu trò...và cũng sẽ không có thỏa mãn.
Sự căm ghét của hắn sẽ không được giải tỏa.
Không...hắn sẽ đánh bại cô ta với không gì khác ngoài cơ thể và kiếm của mình.
Bởi vì, ngay cả sau khi bị họ vứt bỏ...Mordret vẫn mạnh hơn, đủ mạnh để hủy diệt toàn bộ chúng.
Và chúng cần biết điều đó.
"Đến nào, em gái. Dùng hết sức đi!"
Tiếng cười của hắn bị nhấn chìm trong cơn mưa.
Morgan vui lòng đáp ứng.
Trong vài giây, hai người họ chiến đấu, hai thanh kiếm hát lên bài ca sắc bén và chết người. Những âm thanh giữa hai thanh kiếm hòa thành một giai điệu vang vọng không ngừng. Họ quá nhanh, quá điêu luyện. Cả hai đều không thể áp đảo đối thủ, và những kẻ vướng bận trên đường họ cũng chỉ có thể bỏ chạy và nhìn chăm chú trong sự kinh hoảng và trầm trồ.
Nhưng mà cuối cùng, không thể tránh được, Morgan hủy diệt phòng ngự của hắn.
Thanh kiếm của cô xuyên qua bộ giáp hắn, đâm xuyên ngực hắn. Nếu đó là bất cứ ai khác, thì tim họ đã bị đâm thủng...ôi, nhưng mà hắn chắc chắn đã khiến cô lung lay một chút. Đủ để quên mất anh trai mình được sinh ra với căn bệnh hiếm khiến vị trí nội tạng người ta bị đảo ngược.
Nên, cô đâm trượt tim hắn.
Dù vậy...có một thanh kiếm đâm xuyên phổi mình vẫn đau rất nhiều. Nó đau khủng khiếp.
Mà hắn không quan tâm.
Thay vì giật lại từ cú đâm, Mordret đẩy ra trước và nắm lấy cổ Morgan. Mắt cô mở to, và cố vội vàng vặn kiếm ra khỏi vết thương kia.
Cánh tay còn lại của cô đã di chuyển để chặn lại một đòn tấn công có thể sẽ đến từ kiếm hắn.
Thay vì cố dùng kiếm, Mordret đơn giản dùng đầu đập vào mặt cô và cảm giác mũi cô bị gãy dưới lực lượng của cú đánh bất ngờ đó.
Morgan loạng choạng lùi lại.
Máu chảy xuống từ cái mũi gãy, khiến phần dưới của gương mặt bị nhuộm đỏ.
"Đồ tà ác...bẩn thỉu..."
Kiếm của cô, vẫn còn cắm vào ngực hắn, tiêu tan thành cơn lốc tia sáng đỏ. Hắn không nhịn được mà hụt chân và phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Không hề nghi ngờ gì, cô sẽ triệu hồi nó trở lại...nhưng mà đó ít nhất sẽ mất vài giây...
Không quan tâm, Morgan lao ra trước. Chân cô vung lên không trung, nhắm đến đá đứt đầu hắn. Mordret dùng kiếm chặn nó lại, và cảm giác thanh kiếm của mình rạn nứt.
Thanh kiếm của hắn gãy đi.
Lại có thêm đau đớn.
Cẳng chân Morgan cắt xuyên qua kiếm, giáp, và cánh tay hắn. Xương gãy, cơ bắp nứt, và dây chằng đứt.
Bàn tay chảy máu của hắn rơi xuống đất.
Không để ý đến nó, Mordret tiếng lên một bước và đẩy thanh kiếm gãy của mình vào khe hở hẹp giữa tấm giáp ngực và cái váy thép bảo vệ phần eo cô. Thanh kiếm lởm chởm đâm vào hông em gái hắn...mặc dù da thịt cô có vẻ cứng cáp như thép vậy, hắn đẩy nó sâu nhất có thể trước khi Ký Ức gãy kia tiêu tan thành cơn mưa tia sáng.
Cô phát ra một tiếng rên đè nén và đẩy bản thân đi.
"Ta...sẽ giết ngươi..."
Cô cố gắng che giấu nó, nhưng mà có một tia chần chừ trong giọng nói.
Morgan đang thắng...cô nhất định là đang thắng. Cô đã chỉ nhận một vết thương nghiêm trọng, còn kẻ địch thì trông chỉ còn nửa cái mạng. Hắn ta trông như một cái xác biết đi mà thôi.
Nên tại sao...tại sao hắn bình tĩnh đến vậy? Hắn ta bị gì vậy chứ?
Cô cảm giác một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình.
...Kiếm của cô đã bắt đầu hiện ra trở lại.
Mordret cũng triệu hồi một vũ khí mới.
Hắn cúi xuống, nhìn bàn tay bị cắt đứt của mình, và hờ hững bước qua nó.
"Không. Em sẽ không."
Có một vệt chung cuộc trong lời nói của hắn.
Nghiến răng, Morgan chặn đứng cơn đau và tấn công một lần nữa.