Chương 1138: Khổ Sở Vì Thành Công
Kế hoạch rất suôn sẻ.
Sunny không tốt hơn là mấy trước cơn lốc thép đầy sát ý mang gương mặt xinh đẹp của Morgan của Valor...nhưng mà cậu đã có thể khiến cô ta chậm lại một chút.
Morgan chậm lại không phải là vì cô ta cảm thấy áp lực từ sự thay đổi kĩ thuật đột ngột đó, mà là vì cô cảm thấy hứng thú với nó.
Mái tóc đen như lông quạ của cô vuốt ra sau, và bộ tunic đơn giản gợn sóng từ những cơn gió phát ra mỗi khi họ va chạm, ánh mắt chu sa thiêu đốt của cô nhìn như muốn xuyên thủng cậu vậy. Môi cô nhúc nhích:
"Thú vị. Rất thú vị..."
Morgan không phải nói chuyện với Sunny, mà có vẻ nói với bản thân mình.
Sau đó, cô cũng thay đổi chiến lược. Trước đó, Morgan đã toàn tấn công, toàn sắc bén, và là một đợt oanh tạc không ngừng nghĩ đầy những cú đánh hủy diệt, toan tính. Bây giờ, cô đang di chuyển nhiều chủ ý hơn - không thật sự là giữ lại, nhưng mà cũng không theo đuổi một sự đánh bại áp đảo bằng mọi giá.
Như thể Morgan đang sợ phá hỏng cậu quá sớm.
...Sunny thật sự không biết nên cảm giác như nào về việc đó.
'Hờ...ừ thì, đây là cảm giác mới mẻ...'
Họ va vào nhau, kiếm họ dệt nên một sự ồn ào, nhưng du dương kì lạ. Ngồi ở vách tường của phòng tập, Cassie khẽ quay đầu, lắng nghe.
Sunny đã đánh bại kỷ lục ba mươi sáu giây của mình với Morgan từ lâu (D/g: ???). Một phút trôi qua, rồi phút nữa. Cậu vẫn đang đứng vững vàng trên hai chân, mặc dù hô hấp của cậu đã trở nên hơi nặng nhọc từ sự mãnh liệt của trận đấu này, thể lực của cậu còn lâu mới cạn kiệt.
Ở giữa một đợt qua lại đặc biệt dữ dội, khi mà họ ở sát nhau, Morgan đột nhiên hỏi:
"Phong cách đó...ai dạy cậu?"
Sunny đánh vào chuôi kiếm cô ta, nhắm vào những ngón tay đó, và khàn khàn trả lời:
"Không ai dạy tôi cả. Tôi chỉ học nó...từ một Sinh Vật Ác Mộng..."
Cô dễ dàng né cú đánh đó và trừng phạt động tác đó bằng một cú đâm vào tim cậu. Một nụ cười xuất hiện trên môi cô.
"...Trong Ác Mộng?"
Sunny chần chừ, tính toán bản thân có thể tiết lộ ao nhiêu. Dù sao thì, cậu đã chiến đấu với Âm Hồn Gò Mộ trong danh tính Tạp Chủng...nhưng mà nói ngược lại, không ai khác đã có thể thật sự đo lường kĩ năng chiến đấu của chúng, và cậu đã đối mặt vô số Cổng Ác Mộng ở Nam Cực sau đó, hầu hết là không được ghi chép lại.
"Không, trước một Cổng Ác Mộng."
Nụ cười của Morgan rộng hơn.
"Vậy thì cậu đúng là một người học tập nhanh..."
Cô ta có vẻ đã nắm bắt kha khá tinh túy của phong cách chiến đấu nguyên thủy mà cậu đang dùng, có nghĩa là những đòn tấn công của cô trở nên có mục đích hơn. Cô đang thăm dò và kiểm tra, buộc cậu tiết lộ nhiều khía cạnh của kĩ thuật này hơn nữa...lý tưởng nhất là buộc cậu lộ ra toàn bộ.
Không hợp ý Sunny lắm. Vẫn còn quá sớm - cậu chưa thể cho cô ta thấy nhàm chán được. Cậu cần gây ấn tượng hơn nữa trước khi thua cuộc, để ấn tượng mà cậu để lại là khó phai mờ hơn.
Không cho Morgan chút cảnh cáo nào, cậu ra lệnh cho thanh tachi bóng tối thay đổi ngay giữa cú vung. Bóng tối trôi chảy, biến thành một thanh trường kiếm (trường kiếm Trung Quốc cổ đại, không phải châu Âu, kiểu Tội Lỗi An Ủi.). Nó vẫn là kiếm hai tay, nhưng mà thứ này có lưỡi kiếm thẳng, hai mặt cắt, phù hợp hơn nhiều cho những đòn đâm, hơi đa năng hơn, và cực kì linh hoạt.
Cú vung bất ngờ bị khựng lại và biến thành một cú đâm, khiến Morgan bất ngờ. Cô di chuyển với sự duyên dáng của một vũ công, kéo đầu ra khỏi quỹ đạo của nó. Một lọn tóc đen bị cắt đi và trượt trong không khí.
"A! Xảo quyệt!"
Bất chấp giọng điệu giận dữ, đôi mắt cô thì chỉ có vẻ háo hức.
Tính đúng ra, Sunny đã ăn gian - dù sao thì, họ đã đồng ý sẽ không dùng Kĩ Năng Vượt Bậc.
Nhưng đó không sao cả. Ăn gian là chính xác thứ mà một Truyền Nhân cao thượng sẽ trông đợi từ một con chuột cống ngoại ô...
Và nói thật thì, đó cũng là thứ mà người từ ngoại ô thật sự sẽ làm.
Đó cũng là thứ mà một chiến binh trong một trận chiến thật sự sẽ không tránh né, đó là tại sao Sunny cho rằng Morgan sẽ thích chiêu trò nho nhỏ này của cậu.
Thay vì trả lời, cậu tấn công, biến thanh kiếm thành một mũi giáo.
Có vài dạng vũ khí mà cậu đã rèn luyện kha khá để có thể triệu hồi ra ngay lập tức...thứ duy nhất mà cậu có nguyên nhân để né không dùng đến là odachi, vì đó là thứ mà cậu đã dùng để chiến đấu với Morgan trong lần trước.
Nụ cười của cô trở nên rộng hơn.
Họ chiến đấu, khiến những tấm giáp của phòng tập càng lúc càng căng thẳng. Đến lúc nào đó, một trong số chúng thậm chí bắt đầu rạn nứt. Sunny dùng đó làm lợi thế, cố ý tung ra một đòn tấn công trong lúc đối thủ của cậu hơi kém vững chân.
Đẩy mũi giáo sang một bên, Morgan quay người, chuyển trọng tâm sang một chân...
Chân còn lại đột nhiên vung lên không trung, tung ra một cú đá nhanh như chớp, tư thế hoàn hảo về phía đầu cậu.
Sunny có vừa đủ thời gian để phản ứng, hơi kéo ngọn giáo lại và giơ nó lên để chặn lại cú đá với thân giáo.
Làn da thạch cao của Morgan chạm vào bề mặt đen tuyền của ngọn giáo bóng tối...
Và xuyên qua nó, như thể nó không phải một vũ khí Vượt Bậc. Sunny hơi trợn to mắt.
'Cứt...'
Có vẻ như Morgan đã quyết định cũng bắt đầu sử dụng Kĩ Năng Phân Loại của mình nhiều hơn một chút.
Không có gì cậu thật sự có thể làm ngoài chấp nhận đòn đánh đó và hi vọng cô ta không thật sự có ý định chém đầu cậu.
Cú đá kia đã không hề mất đi lực đạo sau khi chém xuyên qua ngọn giáo. Khoảnh khắc chân Morgan chạm đến hàm cậu, cảm giác như thể cậu bị một cỗ máy tông thành đâm vào. Sunny thoáng nhìn thấy sao bay trên đầu. Cậu bị ném sang một bên và loạng choạng, chỉ vừa có thể duy trì chút thăng bằng.
'Không tốt...không...thật ra, rất tốt! Đây chính xác là thứ mình muốn. Đến lúc bị đánh bại...'
Cậu nhập tâm diễn vai người bị chóng mặt một chút và chờ đợi đòn tiếp theo đến.
Nhưng mà lại không có.
Khi Sunny lấy lại khả năng nhìn thấy rõ ràng một giây sau đó, cậu thấy một vẻ hối hận trên mặt Morgan. Cô đang nhìn cậu với biểu hiện buồn bã.
"A, chết tiệt...xin lỗi, tôi quên mất bản thân trong một giây. Tôi có healer ở ngay..."
Rồi, cô ta ngừng lại và nhìn cậu chăm chú với biểu hiện hơi giật mình. Nhìn thấy Morgan ngạc nhiên đúng là kì lạ.
"Cậu...cậu không bị cắt?"
Sunny xoa gò má mình, vẫn còn tê tái. Cậu sẽ có một vết bầm ghê tởm, chắc chắn là vậy. Nhưng mà Vỏ Cẩm Thạch có vẻ đã có thể chống cự lại Kĩ Năng Phân Loại của Morgan.
Không, không hẳn...cô có lẽ đã hủy đi Kĩ Năng sau khi chém qua ngọn giáo. Nhưng mà Khiếm Khuyết của cô - thứ mà Sunny đoán rằng là Khiếm Khuyết của cô - thì vẫn còn.
Cậu nhăn mặt, rồi di chuyển hàm qua lại rồi trả lời bằng giọng bằng phẳng:
"Không? Tại sao tôi lại bị cắt? Tôi trông dễ vỡ lắm hay sao? Ừ thì, tôi không phải. Thật ra tôi khá là cứng cáp."
Morgan nhìn cậu chăm chú một lúc, biểu hiện kì lạ trên mặt. Cuối cùng, môi cô cong thành một nụ cười nhẹ nhàng.
"Đúng là vậy. Tôi sẽ nhớ điểm đó...cho trận đấu tập kế tiếp của chúng ta. Trận này thì tiếc là đã đến lúc kết thúc. Cảm ơn vì trận đấu tuyệt vời, Bậc Thầy Sunless."
Cô liếc nhìn thanh kiếm tập của mình, rồi bình tĩnh quay người và đi đặt nó trở lại vị trí vốn có.
'Có vẻ như đã hiệu quả. Đó...là thứ mình gọi là làm tốt công việc. Thật sự phải nói là xinh đẹp. Ây da...chắc đây là thứ người ta gọi là khổ sở vì thành công...'