Chương 1122: Gương Sự Thật
Đi qua quân đoàn bóng tối yên lặng để đứng giữa năm mặt trời hắc ám trong linh hồn không ánh sáng của mình, Sunny triệu hồi món Ký Ức. Không lâu sau đó, một cái gương cầm tay hình tròn làm từ bạc tăm tối xuất hiện trong không khí trước mặt cậu. Mặt trước của nó trông như một hồ nước thủy ngân, còn mặt sau thì được trang trí với những chạm khắc xinh đẹp.
Sunny nhìn thấy phản chiếu tái nhợt của mình trong gương bạc, và đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh bò lên cột sống mình. Ký Ức đó...nó cho cậu một cảm giác rất bất tường.
Khi cậu nhận lấy cái gương, nó cảm giác nặng nề đến kì lạ trong tay mình.
'Không phải vũ khí, không phải giáp. Vậy là một dụng cụ? Hay là bùa?'
Cậu chần chừ một giây, và triệu hồi kí tự.
Những dòng kí tự lấp lánh xuất hiện trên không, xung quanh cái gương cầm tay. Cậu đọc chúng, hơi cau mày.
Ký Ức: [Gương Sự Thật].
Cấp bậc Ký Ức: Vượt Bậc.
Đẳng cấp Ký Ức: VII.
Loại Ký Ức: Dụng cụ.
Bốn dòng đầu không có gì bất ngờ cả. Những mà vài kí tự tiếp theo thì...
Mắt Sunny hơi trợn tròn.
'Cái...tại sao cái tên đó lại ở đây?'
Từ đầu tiên trong mô tả của Gương Sự Thật không phải thứ mà cậu đã trông đợi nhìn thấy, nhưng đó là một kí tự mà cậu biết quá rõ.
Từ đó là...
Weaver.
Sunny liếc nhìn cái gương trong tay với biểu hiện căng thẳng, lông mày nhíu chặt lại. Rồi, cậu chậm chạp quay trở lại kí tự và tiếp tục đọc chúng.
Kể từ đầu chiến dịch Nam Cực, cậu đã thường xuyên bắt gặp những gợi ý và những thứ nhắc về Ariel, Ác Ma Sợ Hãi. Nên tại sao tên của Weaver đột nhiên lại xuất hiện trong kí tự của một Ký Ức?
Chỉ có một cách để biết.
Mô tả là:
Mô tả Ký Ức: [Weaver được biết đến là bậc thầy của những lời nói dối, còn Ariel thì được biết đến là kẻ gìn giữ sự thật. Hai người không gần gũi và hiếm khi gặp nhau, đó là tại sao Ariel lại ngạc nhiên khi thấy Weaver nhìn chăm chú kim tự tháp của mình một ngày nào đó.
"Chẳng phải đẹp lắm hay sao, cái mộ này của ta? Ngươi đến để ngưỡng mộ nó?" Ariel nói.
Sau một giây yên lặng, Weaver đáp lại.
"Ta không biết ngươi đã xây một ngôi mộ, cũng không từng thấy nó. Làm sao biết được để ngưỡng mộ nó? Ta chỉ tình cờ ở đây. Giờ khi đã thấy nó, tim ta không rung động. Ta không cảm thấy gì cả."
Rồi Weaver hỏi.
"Nhưng mà ngươi có vẻ cảm giác quá nhiều, Ác Ma Sợ Hãi. Gương mặt ngươi xấu xí. Ngươi mỉm cười, nhưng mà có nước mắt chảy ra từ mắt. Tại sao?"
Ariel cười, "Ta không chắc nữa."
Hắn cười và khóc trong lúc nhìn mộ, nói, "Ta xây nó để chôn vùi sự thật. Sự thật là thứ xấu xí nhất trong thế giới, Weaver, và biết nó là một sự tra tấn tàn nhẫn. Ta có ý định chôn vùi những sự thật mà ta không thể chịu đựng trong trái tim của mộ này, và được mãi mãi tự do khỏi chúng."
Weaver giữ im lặng.
Sau một lúc, Weaver nói.
"Ta thấy ngươi có vẻ đã làm vậy. Và đang làm vậy."
Dứt lời, Ác Ma Định Mệnh quay đi và bước đi mà không nhìn lại.
Rời khỏi, Weaver thì thầm.
"...Ngươi muốn tự do khỏi sự thật, nên ngươi không xứng đáng có nó."]
Cũng như Weaver trong mô tả, Sunny giữ im lặng một thời gian dài.
'Đợi đã...Mộ Ariel không phải nơi chôn cất của Ariel, Ác Ma Sợ Hãi? Thay vì vậy, đó là cái một mà ông ta xây ra?'
Chỉ riêng thông tin đó cũng rất đáng giá. Nhưng mà, có nhiều hơn nữa trong mô tả dài dòng kì lạ kia. Như việc mà Ariel có vẻ như đã xây dựng kim tự tháp đen để che giấu những sự thật xấu xí khỏi sự tồn tại...hay nên nói là, những sự thật mà ông ta không thể chịu nổi để biết đến.
Vậy chẳng phải có nghĩa là gia tộc...hay người...chinh phục được kim tự tháp sẽ iết được mọi bí mật đó?
Nhưng còn hơn vậy nữa, sự xuất hiện của Weaver trong mô tả của [Gương Sự Thật] cũng là rất thú vị.
Sunny nhớ lại chính xác từ mà được dùng:
'Ta không biết ngươi đã xây một ngôi mộ, cũng không từng thấy nó. Làm sao biết được để ngưỡng mộ nó? Ta chỉ tình cờ ở đây. Giờ khi đã thấy nó, tim ta không rung động. Ta không cảm thấy gì cả.'
Vì Weaver vừa mới được gọi là bậc thầy của những lời nói dối chỉ trong dòng kí tự trước đó, chẳng phải có nghĩa là Sunny nên không hoàn toàn tin tưởng những lời nói đó? Vậy thì Ác Ma Định Mệnh thật sự có biết về sự tồn tại của mộ, và đã từng thấy nó trước kia, đã cố ý đến nhìn nó lần nữa, và vì vậy đã cảm giác rất nhiều cảm xúc.
Có lẽ.
Sunny suy nghĩ về nó một lúc, rồi lắc đầu.
'Mình có lẽ sẽ chỉ biết được nếu thật sự chính mắt nhìn thấy nó.'
Nghĩ vậy, cậu chuyển ánh mắt về phía kí tự miêu tả những pháp thuật của [Gương Sự Thật].
...Hay nên nói, một pháp thuật. Chỉ có một.
Đến hiện tại, Sunny đã biết những pháp thuật càng mạnh mẽ thì cần càng nhiều không gian bên trong dệt. Có nghĩa là để một Ký Ức Đẳng Cấp Bảy sở hữu một pháp thuật duy nhất, pháp thuật đó phải là thứ thật sự mạnh mẽ.
Cậu đọc kí tự:
Pháp Thuật Ký Ức: [Tìm Kiếm Phản Chiếu].
[Tìm Kiếm Phản Chiếu] Mô tả Pháp Thuật: "Bắt lấy gương mặt của của một sinh vật vào Gương Sự Thật. Kích hoạt pháp thuật để phá hủy gương và nhận được một năng lực của sinh vật được phản chiếu trong thời gian mà phụ thuộc vào độ mạnh mẽ của nó."
Sunny chớp mắt vài lần.
'Cái...'
Tay cậu run rẩy.
Chẳng phải...chẳng phải như vậy sẽ khiến cậu trở thành...
Một Mordret giá rẻ?
"Cái quái gì?"
Cậu nhìn chăm chú cái gương, không biết nên cảm thấy như thế nào.
Một mặt thì, có thể cướp đi một kĩ năng của bất cứ sinh vật gì - cho dù là nhân loại hay một Sinh Vật Ác Mộng - là điên rồ!
Mặt trái thì, [Gương Sự Thật] sẽ bị phá hủy trong quá trình đó, và kĩ năng đánh cắp cũng chỉ duy trì một thời gian. Vẫn là phi thường...
Nhưng mà cái thằng Hoàng Tử Không Gì Cả chết tiệt kia có thể làm vậy bất cứ lúc nào hắn muốn, với thời gian dài ngắn tùy thích!
Sunny lắc đầu.
'Không, đây là một Ký Ức tuyệt vời. Chỉ là thằng Mordret kia đơn giản là quá phá luật. Và...và hắn thậm chí còn có vẻ bất tử nữa chứ! Công bằng ở đâu chứ hả?!'
Nhăn nhó, cậu rời khỏi Hồn Hải và mở mắt ra, yên lặng nhìn chăm chú cái nóc của lều. Tâm trạng cậu không tuyệt cho lắm.
...Nhưng mà nó không xấu quá lâu.
Đó là vì sau vài phút giận dỗi, Sunny không kiềm được mà bắt đầu suy nghĩ về việc cậu có thể cướp Kĩ Năng của ai.
Nephis có những Kĩ Năng thật sự xuất sắc...trừ cái Vượt Bậc của cô, thứ khá kì lạ và gần như vô dụng. Cassie cũng có những thứ rất tuyệt.
Nhưng mà sao phải dừng lại ở đó? Còn Lưỡi Kiếm Thì Thầm và Bậc Thầy Muôn Thú? Một Kĩ Năng Biến Thân của một vị Thánh trong tay...đó sẽ là một lá bài tẩy không tồi!
Địa ngục à, cậu thậm chí không cần phải giới hạn bản thân với những vị Thánh. Có một Titan Đồi Bại ở đâu đó trên Đông Nam Cực. Và cũng có cả Quái Thú Mùa Đông...
Sunny không phát hiện một nụ cười đã hiện lên mặt cậu.
Vậy nên, cậu ngủ đi, vẫn đang mỉm cười.
Ý nghĩ cuối cùng của cậu là:
'Không tệ đối với công việc trong một ngày...'