Chương 1101: Những Kẻ Cùng Giường Kì Lạ
Không lâu sau đó, Sunny thấy mình ở tình huống rất kì lạ. Cậu chỉ còn lại một mình với ba sứ giả của đại gia tộc Valor - Ngôi Sao Thay Đổi, Morgan, và bản thân Lưỡi Kiếm Thì Thầm. Hai trong số những người quyền lực nhất thế giới này đang đứng nói chuyện nhàn nhã ngay trước mặt cậu. Và đương nhiên, Nephis cũng ở đó.
Phòng chờ mà họ được dẫn đến là thoải mái và rộng rãi. Thức ăn và đồ giải khát được những nhân viên phục vụ mang ra, và trông như thể bốn người họ đang có một buổi họp mặt thân thiện ở NQSC vậy. Khác biệt duy nhất là mọi người đều mặc giáp...ừ thì, ngoại trừ bản thân Sunny. Dù vậy, cậu vẫn không khác biệt lắm với những thành viên của gia tộc Valor nhờ vào bộ tunic đen.
Cậu thở dài.
'Đúng là đám cùng giường kì lạ. Đây là thứ mà họ gọi là ngủ cùng kẻ địch hử...đợi đã. Cả hai câu đều nghe không đúng chút nào cả!'
Than vãn về đầu óc của kẻ nào mà đã nghĩ ra những câu thành ngữ đó, Sunny đưa tay về lấy một cái đĩa và chất lên nó đủ loại thức ăn. Tiếp tế là một vấn đề đau đầu đối với Quân Đội Sơ Tán, nhưng mà Theo Gót Đổ Nát chắc là đã quyết định mạnh tay vào hôm nay - có nhiều thứ trên bàn này mà sẽ là không thể nào có được ở bất cứ nơi nào khác trên Nam Cực, có lẽ ngoại trừ chợ đen.
Đống thức ăn hấp dẫn sự chú ý của Morgan, người quan sát cậu vài giây, rồi nhướng mày. Đôi mắt chu sa cho thấy chút hứng thú.
"...Cậu đói lắm hả, Bậc Thầy Sunless?"
Cậu cứng đơ liếc sang cô ta rồi lắc đầu.
"Ừ thì, nếu cô phải biết...tôi đã dành vài tuần qua ở nơi hoang dã, trinh sát những đường di chuyển của một bầy Sinh Vật Ác Mộng. Rồi, tôi phải giúp trong một trận chiến với một Bạo Chúa Đồi Bại, và đến gặp các người gần như ngay sau đó. Nhưng mà...không. Tôi không đói lắm."
Cậu tựa ra sau và nâng lên cái đĩa thức ăn nặng nề.
"Nhưng mà, một trong những việc đầu tiên mà Nam Cực dạy người ta là ăn khi có thể. Ai biết được khi nào tôi mới có cơ hội ăn một bữa đàng hoàng như này?"
Lưỡi Kiếm Thì Thầm bật cười.
"Vậy thì...không quá khác biệt với việc chinh phạt thế giới Mộng Ảo. Morgan hơi quá trẻ để nhớ, nhưng mà khi địa bàn của nhân loại vẫn đang mở rộng, không hiếm những lúc người Thức Tỉnh phải dùng nhiều năm trong những đợt chinh phạt địa ngục đến những vùng hoang dã. Thức ăn ngon là quý hơn cả Mảnh Hồn."
Vị Thánh nhìn cháu gái của mình với biểu hiện hiền từ và mỉm cười.
Morgan nhăn nhó, rồi thở dài.
"Đúng là một ngày khó chịu. Mọi người có vẻ muốn chỉ ra tôi trẻ tuổi và thiếu kinh nghiễm cỡ nào."
Sunny khiến bản thân bận rộn nhai nuốt. Cùng lúc, cậu gửi một câu hỏi thông qua thần giao cách cảm nhờ vào [Phước Lành Hoàng Hôn].
[Họ bị gì vậy?] Cô không hề cho thấy dấu hiệu nghe thấy cậu, đóng vai của mình một cách hoàn hảo. Nhưng mà, một giây sau đó, cậu nhận được một câu trả lời: [Đừng để ý đến trò chơi của họ. Họ chỉ đóng kịch mà thôi...sẽ giúp Morgan nếu được xem là một kẻ được nhận thiên vị và thiếu kinh nghiệm, và Madoc là một người ghen tị, đầy ganh ghét với em trai mình. Sự thật thì, cô ta có lẽ là người đáng gờm hơn trong cả hai, và sự đoàn kết của Valor thì như một tảng đả độc bản vậy.]
Sunny rót cho mình một cốc cà phê mạnh. [Đáng gờm hơn trong cả hai? Thật ư?] Nephis đang nhìn ra cửa sổ. [Không phải về sức chiến đấu. Nhưng cô ta còn trẻ...một khi Morgan trở thành Thánh, Madoc - hay có lẽ bất cứ vị Thánh nào khác - sẽ không có cơ hội trước mặt cô ta.]
'Đó...thật ra khiến mình cảm thấy tốt hơn một chút. Vậy là mình không phải quá thảm hại khi bị cô ta nghiền nát trong chưa đến bốn mươi giây.'
Trận chiến ngắn ngủi của họ ở Mộng Cảnh vẫn còn mới như in trong kí ức cậu.
Việc trao đổi với Nephis chỉ mất vài giây. Vừa đủ thời gian để Morgan quay sang cô và hỏi:
"Vậy còn em gái? Em có lẽ cũng cho rằng chị không xứng đáng dẫn dắt cuộc viễn chinh này? Ừ thì, đúng là chị không phải một thủ lĩnh danh giá như là em gái thân yêu. Em có nghĩ là em nên phụ trách thay vào đó?"
Trong lúc Sunny khó chịu cựa quậy, Neph nhìn về phía Morgan, bình tĩnh giữ ánh mắt cô vài giây, rồi nói bằng giọng bằng phẳng:
"...Nếu tôi muốn phụ trách, thì tôi đã."
Nữ thừa kế của Valor yên lặng, rồi đột nhiên bật cười.
"A...đó là tại sao chị thích em, Ngôi Sao Thay Đổi! Đúng là may mắn khi có một em gái tuyệt vời như vậy, phải không?"
Mặc dù đang cười, ánh mắt cô vẫn sắc bén như một lưỡi kiếm lạnh lẽo.
Morgan dời mắt khỏi Nephis và chuyển sự chú ý sang Sunny.
"Tôi nghe nói rất nhiều chuyện đã xảy ra với cậu sau lần cuối chúng ta gặp mặt, Bậc Thầy Sunless. Ác Quỷ Nam Cực...tên nghe rất hay. Ai lại nghĩ rằng một chàng trai dễ chịu như này lại có được danh tiếng đáng sợ như vậy? Nhưng mà việc đó đúng là khiến tôi hối hận việc cậu đã từ chối lời mời gia nhập gia tộc Valor."
Sunny vẫn cầm cái đĩa, nhìn cô ta và mỉm cười.
"Không nói dối...bản thân tôi cũng hối hận quyết định đó vài lần."
Rồi cậu nhún vai và chuyển sự tập trung trở lại đống thức ăn.
"Nhưng mà, việc đã qua rồi. Mà đó, định mệnh là vậy. Bất chấp mọi thứ, chúng ta vẫn sẽ chiến đấu cùng nhau."
'Và có lẽ là chống lại lẫn nhau. Khi chuyện đó xảy ra, sự hối hận của cô sẽ chỉ càng lớn hơn nữa mà thôi.'
Morgan gật đầu. Khi cô ta lên tiếng, giọng nói nghe hơi lạnh lẽo:
"Quả thật là vậy. Cuộc đời đúng là không thể đoán được...lần đầu tiên chúng ta gặp, đó là vì cậu đã khiến một người thoát khỏi nhà tù của hắn, và có vai trò trong cái chết của một vị Thánh của Valor. Và bây giờ, chúng ta có lẽ sẽ rất sớm gặp lại người đó, và cậu thì đang thưởng thức một bữa ăn với tôi. Đúng là một diễn biến buồn cười."
Sunny nhìn cô ta vài giây, rồi lắc đầu.
"Cô nói đúng, hơi buồn cười. Nhưng mà cô sai rồi khi cho rằng chúng ta sẽ thấy tên đó. Biết hắn, cô sẽ không nhìn thấy hắn đến khi hắn đâm một con dao vào lưng cô."
Gương mặt Lưỡi Kiếm Thì Thầm tối đi. Nhìn Sunny, ông ta nói với giọng trung lập:
"Từ những lời nói của cậu, khó để hiểu được liệu cậu căm ghét thứ kinh tởm kia hay là ngưỡng mộ hắc, Vượt Bậc Giả Sunless."
Sunny bật cười.
"Cho dù tôi có cảm giác như nào đi nữa về tên đó...thì ý chính là, tôi thà làm vậy từ khoảng cách xa."
Thánh Madoc quan sát cậu một giây, rồi gật đầu.
"Thông minh."
Nghe vậy, Morgan bật cười.
"Quả thật. Vậy thì, Bậc Thầy Sunless...chúng ta xem thử vận may của cậu là tốt đến mấy..."