Chương 1040: Falcon Scott Thất Thủ (58)
'Bây...bây giờ, chúng ta chỉ phải đến hàng phòng ngự thứ hai. Một khi vào trong thành phố thay vì khu đất bằng này, tránh né đám Sinh Vật Ác Mộng sẽ nên dễ dàng hơn nhiều, nên đoạn đường cuối sẽ không khó như này.'
Sunny liếc nhìn những người đi cùng mình, đánh giá tình hình mỗi người. Ai cũng kiệt sức, dơ bẩn, và đầy máu - cả của họ lẫn của Sinh Vật Ác Mộng - nhưng mà đều còn sống.
Vấn đề duy nhất là họ cần bằng cách nào đó tách bản thân, và hai trăm người Thức Tỉnh còn sống sót, ra khỏi bầy sinh vật đang tấn công không ngừng.
Vào lúc đó, như thể đáp lại ý nghĩ của cậu, Bloodwave quay sang nhìn bầy sinh vật. Rồi vị Thánh bí ẩn nhìn sang Bậc Thầy Jet.
"Mang binh lính của cô và đi đi, Kẻ Gặt Hồn. Ta sẽ giữ lại đám quái thú này một lúc...nói những cấp trên của cô kích hoạt chất nổ ngay khi cô vượt qua hàng phòng ngự."
Sunny choáng váng nhìn ông ta, cảm thấy những lời nói đó nghe như là...vĩnh biệt.
"Ông...ông..."
Bloodwave nhìn cậu kì lạ.
"À...ta nghĩ cậu hiểu lầm rồi Sunless. Ta không phải đang cố hi sinh bản thân. Chỉ là một vụ nổ như vậy sẽ không tổn thương một người Vượt Giới Hạn quá nhiều. Nhưng mà những người Thức Tỉnh, hay thậm chí những người như cậu...tốt hơn là không nên mạo hiểm."
Sunny chậm rãi gật đầu. Quả thật...những Sinh Vật Ác Mộng Đồi Bại có thể sống sót một vụ nổ hạt nhân mà không có quá nhiều vấn đề, vài con Ngã cũng có thể. Giao Thức Thành Lũy sẽ không thể giết một người Vượt Giới Hạn như à Bloodwave, hay thậm chí khiến ông ta bị thương nghiêm trọng.
Bậc Thầy Jet gật đầu.
"Vậy thì chúng tôi đi đây."
Thánh gật đầu, rồi hít một hơi sâu và bắt đầu triệu hồi vài Ký Ức. Sunny không biết chính xác những Ký Ức đó à gì, nhưng mà dựa trên lời hứa cản lại bầy sinh vật...toàn bộ bầy...chỉ một mình ông ta, thì đám sinh vật kia chuẩn bị có một sự ngạc nhiên rất ghê gớm.
Jet nhìn sang cậu, rồi khẽ nói:
"Một khi chúng ta bắt đầu chạy, đừng ngừng lại đến khi cậu an toàn ở sau hàng phòng ngự của quân đội. Tôi sẽ ở lại một chút, để đảm bảo những người vẫn còn sống an toàn ra khỏi khu vực nổ trước khi Chỉ Huy Quân Đội bắt đầu buổi tiệc. Trông chờ pháo hoa ngay khi chúng ta thấy nhau lần nữa."
Sunny nặn ra một nụ cười tái nhợt.
"...Sẽ ồn ào lắm ha? Chết tiệt. Lỗ tai tội nghiệp của tôi."
Dứt lời, cậu nhìn cô một ánh mắt cuối cùng rồi quay sang tổ đội.
"Được rồi! Đi thôi!"
Gần như ngay lúc họ lao về phía lỗ hỏng gần nhất, giọng nói của Bậc Thầy Jet lại vang lên một lần nữa, truyền ra khắp chiến trường.
"...Rút lui!"
Những người Thức Tỉnh sống sót của Quân Đội Đầu Tiên không khiến cô nói hai lần. Tung ra một đòn tấn công cuối cùng, họ dùng sức mạnh còn sót lại của mình để tạm đẩy lùi kẻ địch, rồi quay người và bỏ chạy.
Gọi nó là rút lui là hơi quá. Không có trật tự hay chiến lược gì ở đây cả, chỉ một khát vọng cầu sống mãnh liệt. Hàng phòng ngự ngay lập tức sụp đổ, và những người lính lao về phía bức tường thành đổ nát, đưa lưng về phía kẻ địch.
Sự cứu rỗi duy nhất trong cả vụ việc này là Bloodwave, người mà bằng cách nào đó đã có thể thục hiện lời hứa của mình và kiềm chế cả một bầy Sinh Vật Ác Mộng khổng lồ với sức của một mình ông, ít nhất là cho vài giây này.
Chuyện xảy ra tiếp theo ở ngoài bức tường, Sunny không biết. Cậu cho rằng bản thân nghe thấy tiếng nước chảy mạnh, nhưng mà ở lúc đó, không có thời gian để quay lại nhìn.
Sunny và tổ đội cậu vượt qua khu vực chuẩn bị bỏ trống và đến những con đường trống rỗng.
Ở đây, mọi thứ phủ trong hắc ám. Nhiều tòa nhà sụp đổ, tạo ra một mê cung phức tạp với tuyết và bê tông đổ nát. Những cái khác vẫn còn đứng, nhưng mà đã bị lửa cháy đen. Vài con đường kì lạ là không bị ảnh hưởng, trống rỗng đến ghê rợn, và đương nhiên, có những con đường mà Quân Đội Đầu Tiên đã duy trì để đưa người và tiếp tế đến bức tường.
Sunny dẫn người của mình lên một trong những con đường đó. May mắn là, toàn bộ họ đều có thể nhìn trong bóng tối nhờ vào Kim, nên việc thiếu thắp sáng không phải là vấn đề. Tốc độ chạy của họ không kém hơn một PTGTCN, nhưng dù vậy, cậu vẫn cảm thấy tiếc nuối.
'Mình sẽ mất Tê Giác...'
APC đáng tin cậy của cậu hiện đang đậu ở một khu vực khác của khu chuẩn bị, gần nơi mà họ đã bắt đầu ca làm việc này. Tiếc là, trận chiến đã mang họ rời xa cổng chính của thành phố, nên không có thời gian đề tìm kiếm phương tiện hùng mạnh đó.
Một khi nơi này nổ tung, Tê Giác không hề nghi ngờ là cũng sẽ bị tiêu diệt.
'Chết tiệt! Chết tiệt!'
Nghiến răng, Sunny tiếp tục chạy. Cậu phải dẫn người của mình đến an toàn...điều đó là được đặt cao hơn mọi thứ khác.
Hiện tại, họ đang chỉ ở trước những người Thức Tỉnh còn lại một chút. Phần phía nam là rất dài, nên họ không nhìn thấy ai khác cả. Ngay bây giờ, chỉ có tốc độ là quan trọng, và mỗi người lính đều đang chạy về phía hàng phòng ngự thứ hai. Sunny cho rằng đa số sẽ cố đến những con đường được bảo dưỡng đàng hoàng, nhưng mà trên cái này, thì không có ai ngoài tổ đội Bất Thường tàn tạ.
Những tòa nhà thiêu đốt và sụp đổ lần lượt bay ngang qua họ. Họ chạy trong bóng tối, di chuyển nhanh nhất có thể, thể lực từ lâu đã cạn kiệt và phổi thì đang nóng rực. Những con đường hắc ám, trống rỗng...có gì đó về chúng khiến Sunny có đầy cảm giác bất an ghê rợn.
Mất cậu vài phút để nhận ra tại sao xung quanh cảm giác kì lạ đến vậy. Nó quá yên lặng...sau hai tuần chiến đấu, Sunny đã trở nên quen thuộc với việc luôn luôn nghe thứ những vũ trang trên tường khai hỏa từ gần hay xa.
Nhưng mà những vũ trang kia bây giờ đã yên lặng, bị hủy diệt bởi ánh mắt rực lửa của Goliath. Ít nhất là ở cả khu vực phía nam của bức tường, không có một cỗ súng máy nào còn đang hoạt động cả.
Vì nguyên nhân gì đó, sự yên lặng đó khiến cậu đầy lo sợ.
'Gần đến rồi...chỉ vài phút nữa thôi...'
Sunny tỏa giác quan bóng ra ngoài, chỉ để đảm bảo rằng không có nguy hiểm nào gần đây. Cậu thậm chí cử ra hai cái bóng để đi dò đường phía trước, vì an toàn, và ra lệnh cho Thánh và Ác Mộng giữ cảnh giác.
Nhưng mà không có gì ở đó, chỉ những tòa nhà bị bỏ hoang và những đống đổ nát phủ tuyết.
Sunny không thấy gì mà có thể đe dọa đến tổ đội.
Bóng cậu của không thấy gì.
Ác Mộng và Thánh cũng vậy.
...Người duy nhất phát hiện nó là Luster, người mà tình cờ quay đầu về phía đòn tấn công đến từ, hoàn toàn do may mắn.
Mắt hắn trợn to.
Sunny cảm giác được nó một tích tắc muộn hơn...một cái bóng nhanh chóng bay về phía tổ đội, mặc dù không có gì ở đó để chiếu ra cái bóng đó. Nhưng mà đã quá trễ để cậu có thể phản ứng.
Khoảnh khắc kế tiếp, Luster đột nhiên lao về phía trước và đẩy Kim sang một bên, khiến cô ngã xuống đất. Có gì đó lóe lên trong không khí lạnh lẽo, và ngay lập tức có máu nóng hổi bay ra.