Chương 913: Sát thủ vương phi - Ra mặt

Chuyển ngữ: Wanhoo

Anh Túc là cô gái đầu tiên trong lịch sử bỏ đàn ông. Cô ta ngước cằm, ra vẻ coi Nhị hoàng tử là rác rưởi.

Lời của cô ta đã kinh động tất cả mọi người có mặt. Phượng tướng quân ngạc nhiên rớt hàm, vội vàng chắp tay cáo lỗi với Nhị hoàng tử: “Con gái dại dột lỡ lời, xin điện hạ tha thứ. Vi thần nhất định sẽ dạy bảo lại.”

“Hừ… Dạy bảo? Xưa giờ nào đã từng dạy với chẳng bảo.” Anh Túc nghe mà châm chọc ra mặt.

Nhị hoàng tử sầm mặt khó chịu, phẩy tay áo nói giọng lạnh lùng: “Phượng tướng quân, ta không chịu nổi cô gái như thế này.”

“Phượng Thanh Thiển, ăn nói lễ phép cho cha!” Phượng Xương mắng Anh Túc: “Con muốn bị Nhị điện hạ từ hôn thật sao?”

“Từ hôn thì từ hôn, cái loại đàn ông lả lơi ong bướm như thế này, Anh… Phượng Thanh Thiển ta không hiếm lạ. Chẳng lẽ phụ thân muốn gả ta cho hạng người như vậy sao? Phụ thân định bán con gái vì vinh hoa phú quý sao?” Vẻ mặt khinh thường của Anh Túc rất gai mắt, khiến Nhị hoàng tử mặt mày xám xịt, xấu xí vô cùng.

Phượng Xương lăn lộn chốn sa trường cũng bị những lời nói của con gái làm cho muối mặt, liên tục cáo lỗi với Nhị hoàng tử.

“Ngươi là ai mà dám bỏ bổn điện hạ.” Nhị điện hạ tức giận nói: “Phượng Thanh Thiển, ngươi cứ đợi đấy.”

Ninh Thư: (╯°Д°)╯︵┻━┻

Ninh Thư trợn mắt há mồm nghe cuộc đối thoại, sử dụng tất cả sức bình sinh để giành quyền kiểm soát cơ thể.

Câu chuyện đàn bà dám bỏ đàn ông gán vào nhân vật chính là có cá tính, không sợ ánh mắt của người đời, khiến đàn ông khác tranh cướp. Nhưng khi chuyển thành mong muốn của nhân vật phụ thì rõ ràng là đại nghịch bất đạo.

Nếu như để mặc cho Anh Túc từ hôn, vậy thì khi cô đuổi được Anh Túc ra khỏi cơ thể, khi người ủy thác trở lại sẽ phải đối mặt với việc đã mất sạch danh dự.

Không chàng trai nào dám cưới một cô gái bị hoàng gia từ hôn.

Ninh Thư vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao Anh Túc càn quấy như thế mà không bị đánh chết?

Trong đầu cô như có vô số sợi dây siết chặt, cô dần dần nắm được quyền kiểm soát. Thế nhưng đi đối với đó, linh hồn của cô cũng bị oán khí dày đặc quấn quanh, từng hơi thở âm u, lạnh lẽo thấm vào linh hồn.

Đây là lý do tạm thời Ninh Thư không tranh giành với Anh Túc. Linh hồn bị dính oán khí sẽ kéo theo nghiệp chướng triền miên. Nhưng tình huống này bắt buộc cô phải ra mặt.

“Phượng Thanh Thiển, cô điên à, cô dám cướp cơ thể?” Anh Túc tức giận hét lên, đồng thời muốn đá Ninh Thư ra ngoài.

“Con gà yếu ớt bị bắt nạt đến mức này còn đòi ra ngoài làm gì.” Anh Túc hét: “Quay vào trong, để ta xử lý chuyện này.”

Ninh Thư đau đầu đến gồ gân xanh trên trán, bỏ qua tiếng hét của Anh Túc để hành lễ với Nhị hoàng tử và Phượng Xương: “Thanh Thiển chào Nhị điện hạ, chào phụ thân.”

Nhị hoàng tử hừ lạnh: “Phượng Thanh Thiển, hôm nay ngươi không cho bổn điện hạ một câu trả lời thỏa đáng, bổn điện hạ cam đoan phạt ngươi tội phạm thượng.”

Ninh Thư cố gắng nhẫn nhịu cơn đau đầu, nói: “Vừa nãy tiểu nữ bị chuyện từ hôn quá đột ngột làm cho ngỡ ngàng, lỡ buông lời ngông cuồng.”

“Hừ…” Nhị hoàng tử vẫn rất khó chịu.

Ninh Thư nói năng từ tốn: “Chẳng hay thánh thượng có biết điện hạ đến từ hôn không ạ?”

“Không biết. Nếu ngươi chịu từ hôn, bổn điện hạ sẽ bù đắp cho ngươi.” Nhị điện hạ nói.

Phượng Xương lén lắc đầu với Ninh Thư, Ninh Thư lại nói: “Hôn sự này liên quan đến danh dự của hoàng gia và Phượng gia.”

“Nếu như Thanh Thiển bị điện hạ từ hôn chẳng rõ lý do, Thanh Thiển sẽ mất hết danh tiết. Điện hạ muốn ép Thanh Thiển vào chỗ chết sao?” Ninh Thư lạnh mặt hỏi.

“Chuyện này…” Nhị hoàng tử chần chừ trong giây lát: “Bổn điện hạ không có ý đó.”

Nếu để phụ hoàng biết mình dồn vị hôn thê vào chỗ chết e là hắn sẽ bị liên lụy, chưa kể Phượng gia vẫn đang nắm giữ binh quyền.

Chủ đích của hắn là muốn cưới một cô gái mang họ Phượng, tuy nhiên cô gái ấy không phải Phượng Thanh Thiển. Bởi vì Phượng Thanh Thiển chỉ là thứ nữ.

Ninh Thư chất vấn: “Thanh Thiển đã từng làm chuyện gì vấy bẩn thanh danh của hoàng gia, vấy bẩn thanh danh của gia tộc, vấy bẩn thanh danh của điện hạ chưa ạ?”

“Chưa từng.” Nhị hoàng tử nói, hắn chỉ không ưa bộ dạng hèn nhát của cô nàng.

“Vậy là do gương mặt của Thanh Thiển khó coi, không vừa mắt điện hạ?” Ninh Thư cất cao âm cuối, nhìn thẳng vào Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử nhìn thoáng qua Ninh Thư. Gương mặt xinh đẹp, là một mỹ nhân quyến rũ. Một lúc lâu sau hắn mới đáp: “Phượng tiểu thư không khó coi.”

Ninh Thư tỏ vẻ ngờ vực: “Đã vậy, cớ sao điện hạ lại nhất quyết muốn từ hôn? Điện hạ có biết một khi Thanh Thiển bị từ hôn, Thanh Thiển sẽ mất hết danh tiết, không thể gả cho bất cứ ai khác. Thanh Thiển phải đối mặt với chuyện ấy thế nào đây?”

“Chuyện này…” Nhị hoàng tử nhăn mặt, cuối cùng nói: “Phượng tiểu thư không có vấn đề gì, chẳng qua là trái tim của bổn điện hạ đã đặt ở nơi khác.”

Suýt nữa thì Ninh Thư mất khống chế khinh bỉ ra mặt. Đàn ông đúng là toàn bọn đểu cáng. Đặt ra đủ các phép tắc bắt phụ nữ coi họ là ông trời nhưng rồi lại cảm thấy người con gái tuân theo chuẩn mực đó không thú vị.

Ôi chao! Những cô gái như thế chỉ như một lô hàng sản xuất hàng loạt, cứng nhắc giống người gỗ. Họ thích cô nào có cá tính, nhưng khi phụ nữ có một chút cá tính riêng sẽ bị mắng là không tuân thủ nữ tắc.

Đậu má, chết hết đi!

Anh Túc lại gào thét đòi quyền kiểm soát cơ thể, cô rất nhức đầu. Linh hồn của cô rất đau, người cô túa đầy mồ hôi.

Ninh Thư hít sâu một hơi, nói tiếp: “Nhị điện hạ muốn từ hôn cũng được thôi. Chẳng qua chuyện này cần nói rõ ràng với thánh thượng trước. Mong muốn của Thanh Thiển không chỉ xét riêng cho bản thân, mà còn suy nghĩ cho toàn bộ thanh danh của Phượng gia, cho con gái nhà họ Phượng. Nếu như các tỷ muội lỡ dở hôn sự chỉ vì Thanh Thiển, vậy Thanh Thiển có chết cũng không đủ đền tội.”

“Thanh Thiển cũng không thể để cho phụ thân bị người đời nhạo báng.” Ninh Thư nói chuyện vô cùng tỉnh tháo. Muốn từ hôn à, nào có dễ thế. Có muốn từ hôn thì chú em cũng đừng hòng đẹp mặt.

Thời đại này vô cùng hà khắc với thanh danh của con gái. Nếu trong nhà có một cô con gái mang tiếng xấu, tất cả con gái khác trong gia tộc đều bị ảnh hưởng chuyện hôn nhân.

Ninh Thư cần phải trói buộc mình vào nhà họ Phượng, trói buộc mình vào Phượng Xương. Muốn đá cô đi để cưới đích nữ của Phượng gia ư? Mơ tưởng nhé!

Phượng Xương chắp tay hành lễ với Nhị hoàng tử: “Xin Nhị điện hạ suy nghĩ lại, hôn sự này liên quan đến danh tiếng hai nhà.”

Nhị hoàng tử nhíu chặt hàng mày. Cứ tưởng sẽ từ hôn thành công, nào ngờ nhà gái không phạm sai lầm. Vô duyên vô cớ từ hôn thế này e là không thể khuyên được phụ hoàng.

Nếu chuyện này mà đến tai phụ hoàng, có từ hôn thành công cũng chưa chắc phụ hoàng đã chấp nhận cho hắn cưới đích nữ của Phượng gia.

Trong khi còn có mấy hoàng tử cũng muốn lôi kéo Phượng gia.

Nhị điện hạ suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng khóa mục tiêu trên người Phượng Xương. Để cho đích nữ gả thay cũng là một ý hay. Nếu thật sự cùng đường, vậy thì giở trò làm bẩn thanh danh của Phượng Thanh Thiển, khi ấy từ hôn là chuyện rõ như ban ngày.

Ninh Thư nhận thấy ánh mắt Nhị hoàng từ nhìn mình có ác ý. Hắn ta vẫn nuôi suy nghĩ từ hôn, không biết tới đây sẽ có chuyện gì.