Chương 904: Bị cả thế giới ruồng bỏ

Chuyển ngữ: Wanhoo

Trần Lực: Mẹ kiếp…

Trần Lực vứt tranh: “Anh sẽ không tha cho nó. Nữ ma đầu tanh tưởi à, để anh cho nó biết ai mới là ma đầu.”

“Thế người này thì sao?” Trần Lực lại mở tranh khác: “Con trai cả của Lý thừa tướng. Anh nghe nói có ý với em, còn bắt chuyện với anh hỏi thăm em đấy.”

Trần Lực giới thiệu: “Hắn rất được, đang học tập ở bộ Lễ để tương lai tiếp quản chức vụ của cha. Nghe nói là nhân tài, tiền đồ sáng lạn.”

“Nghe nói cũng chỉ là đồn thổi, chưa chắc là thật.” Trần Nhị Muội lạnh lùng: “Thế anh có nghe nói hắn có một hồng nhan tri kỷ nhưng cha hắn bắt hắn cưới em không? Hiện giờ chinh chiến liên miên, võ quan được thời, Lý thừa tướng mới muốn rước dâu. Theo anh liệu Lý công tử có lấy em về cung phụng như Bồ Tát sống, sau lưng ân ái với hồng nhan tri kỷ không?”

“Anh à, vượt núi thây biển máu, khổ cực trăm bề mới có cuộc sống hôm nay mà anh lại muốn giao em cho người như thế.” Trần Nhị Muội buồn bã.

Trần Lực: Mẹ mẹ mẹ kiếp…

Trần Lực vứt tranh, giẫm đạp vài cái: “Chết tiệt…”

“Nhưng em à, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, cha mẹ…” Trần Lực cũng khó xử: “Nếu công tử mặt hoa da phấn không được thì chọn trong quân đội?”

“Những người đó không phải phu quân phó thác cả đời, lẽ nào em phải gả bừa cho một người nào đó chỉ vì cái nhìn của người ngoài? Em không chịu được điều đó. Em không sợ chết, chỉ sợ trong nhà luôn một câu thành thân, hai câu lấy chồng.” Trần Nhị Muội nói: “Cực cỡ nào mới thoát khỏi hậu trạch, mọi người lại cứ bắt em ru rú trong nhà.”

Thấy em gái đỏ hoe mắt, Trần Lực thở dài: “Tùy em, anh không ép em nữa.”

“Đúng thật là, có người lo lắng cho em cũng tốt mà. Như chị dâu em đó.” Trần Lực nói: “Chị dâu em cũng rất thương anh, anh rất hạnh phúc.”

Trần Nhị Muội đảo dược liệu: “Phụ nữ tốt đầy ra đó, đàn ông tốt tuyệt chủng rồi.”

Trần Lực: …

Trần Nhị Muội đùa bỡn: “Có lẽ em sẽ gặp một người mà em chịu gả.”

Trần Lực không thay đổi sắc mặt: “Ở đời làm gì có ai hoàn hảo, em luôn phóng đại khuyết điểm của người ta thì sao gặp được người phù hợp.”

Trần Nhị Muội hỏi: “Thế anh nói xem những người mà anh giới thiệu, có gì xứng đáng để em làm khổ mình?”

Trần Lực: …

“Quân doanh có việc, anh đi trước.” Trần Lực rời đi.

Trần Nhị Muội liếc xéo, tiếp tục đảo dược liệu.

Câu chuyện của Bạch Y Xảo và Phương Dũng vẫn chưa được giải quyết. Bạch Y Xảo luôn tự cho mình là vợ của Phương Dũng, ồn ào khắp thành. Đến cả Yến hoàng cũng hỏi Phương Dũng chuyện đó trên triều.

Phương Dũng thưa hai người từng là phu thê những đã chia tay, nam cưới nữ gả không còn liên quan.

Mẹ của Phương Dũng rất ghét Bạch Y Xảo, bắt đầu tính chuyện tìm vợ cho Phương Dũng.

Bạch Y Xảo tự biết tính toán. Phương Dũng có quyền có thế lại có binh lính, giết dân thường như cô dễ như trở bàn tay.

Rùm beng chuyện này, Phương Dũng kiêng kỵ không dám giết cô, vừa hay cô cho cả thiên hạ biết cô là vợ của Phương Dũng. Một mũi tên trúng hai đích.

Nhưng Bạch Y Xảo có dùng nhiều trò đến đâu cũng không thể lay chuyển Phương Dũng vững như núi. Vả lại mẹ Phương Dũng cũng không đồng ý.

Ngày đó Bạch Y Xảo sinh non, mất máu quá nhiều nên hơi khó sinh. Phương Dũng đã khác xưa, không có con nối dõi thì liều mạng kiến công lập nghiệp có được gì.

Bòn rút cơ thể để xây dựng sự nghiệp, vun vén cơ nghiệp che chở con cháu, không có con cháu thì liều làm gì.

Mẹ Phương Dũng rất bực Bạch Y Xảo chẳng biết điều.

Thỉnh thoảng Trần Nhị Muội cũng đến hóng. Cô mặc áo gấm đẹp, ngồi trong xe ngựa sang trọng đi qua đi lại trước mặt Bạch Y Xảo, thể hiện rõ mình là con người xấu xa làm Bạch Y Xảo tức xanh mặt.

Nhìn thấy Trần Nhị Muội, Bạch Y Xảo lại cào tim cào phổi, như có con dao rạch khứa nhiều nhát vào trái tim cô.

Trần Nhị Muội có hộ vệ bảo vệ, cô ta cũng là tướng quân. Bạch Y Xảo phải nhịn, nhìn cô ta nghêng ngang đi qua.

Bạch Y Xảo có ý định xử lý Trần Nhị Muội như ngấm ngầm tung tin đồn Trần Nhị Muội vô liêm sỉ này kia, nhưng chẳng mấy chốc người tung tin đồn đó đã bị bắt giam.

Thực lực tuyệt đối luôn phá được tất cả quỷ kế đa đoan.

Cách xử lý tàn nhẫn lại cũng đơn giản làm Bạch Y Xảo tức hộc máu. Người ta bước ra từ trong máu tanh để có được quyền lợi, cớ gì không chèn ép bằng quyền lực.

Bạch Y Xảo đang quanh co phiền muộn thì lại gặp Ôn Ngọc ở Đại Đô. Nhìn thấy Ôn Ngọc, Bạch Y Xảo tủi hờn muốn giãi bày với hắn.

Thời gian qua Bạch Y Xảo rất khổ, Bạch Y Xảo quen được Ôn Ngọc an ủi.

Song cô nhìn thấy Ôn Ngọc chọn trâm ở sạp hàng rồi cài lên búi tóc một cô gái, cô gái mỉm cười với Ôn Ngọc.

Bạch Y Xảo bùng lửa giận, cảm thấy bị phản bội. Ôn Ngọc luôn nói thích cô, yêu cô nhưng lại ở bên người khác.

Trong tiềm thức của Bạch Y Xảo, cô luôn muốn Ôn Ngọc giữ mình trong sạch, có ở vậy cả đời chỉ chờ đợi cô cũng được.

Hắn chỉ được yêu cô.

Cô chưa từng muốn có người con gái khác mang lại hạnh phúc cho Ôn Ngọc.

Bạch Y Xảo đích thị là một kỹ nữ già mồm.

Ôn Ngọc ngoảnh lại, ngây người khi thấy Bạch Y Xảo nhìn mình đăm đăm. Cô gái bên cạnh hỏi hắn làm sao thế?

Ôn Ngọc chỉ ngây người trong giây lát, ngoảnh sang nói không có gì rồi rời đi với cô gái, không hề ngoảnh lại.

Bước đi nhẹ nhàng, nói sẽ coi cô như người lạ, và hắn đã coi cô là người lạ?

Ôn Ngọc khinh thường cô còn làm cô khó chịu hơn việc Ôn Ngọc chê cười. Vậy tức là quả thật Ôn Ngọc không yêu cô nữa?

Nỗi đau lớn nhất trên đời đó là mất đi thứ tin chắc sẽ luôn là của mình.

Bạch Y Xảo tin rằng tình yêu của Ôn Ngọc luôn là của mình.

Cô có thể khiến Ôn Ngọc yêu sâu đậm, khắc ghi vào con tim.

Nhưng tại sao Ôn Ngọc hờ hững thế, Bạch Y Xảo đến phải nghi ngờ Ôn Ngọc đã từng yêu cô chưa?

Nhưng nếu không yêu, làm gì có chuyện ba năm Ôn Ngọc bầu bạn bên cô là giả?

Bạch Y Xảo muốn chạy đến hỏi Ôn Ngọc đã từng yêu cô chưa? Nhưng thấy hắn cúi đầu nói chuyện dịu dàng với cô gái kia, cô không tài nào nhấc nổi bước chân.

Dịu dàng đó đã từng là của cô!

Bạch Y Xảo cảm thấy bị cả thế giới ruồng bỏ, thứ đã từng thuộc về mình cũng không còn, không còn gì nữa.

Ông trời rất bất công, Bạch Y Xảo căm hận nhăn mặt dữ tợn.

Ninh Thư tắt màn hình, tham lam nên chẳng có được gì.

Không có điều gì sẽ mãi đợi cô ta, muốn vơ hết của ngon à, làm gì có chuyện đó.