Chương 900: Ninh Viễn tướng quân

Chuyển ngữ: Wanhoo

Mỗi khi không có việc gì làm, Ninh Thư sẽ ghi lại kiến thức chữa bệnh hành quân ở cổ đại mà mình biết. Cô sống trong cơ thể này, kỹ năng sẽ ở lại trong cơ thể người ủy thác, luyện tập chăm chỉ là dùng được.

Dạo này không có chiến dịch nhưng không khí phấn khởi bao trùm quân đội.

Trần Lực chạy đến nói nhỏ với Ninh Thư: “Nhị Muội, Lưu tướng quân sắp xưng đế thật. Anh nghe nói đã bảo tú nương gấp rút may long bào và quan phục.”

“Trong dự liệu.” Ninh Thư chấm đầu bút lông vào mực, không ngẩng đầu lên.

Trần Lực ngồi trước mặt Ninh Thư, mơ ước: “Em nói xem Lưu tướng quân phong cho chúng ta làm quan gì?”

Ninh Thư đành phải gác bút, nói: “Quan gì cũng là ân điển của hoàng thượng. Anh phải nói chuyện cẩn thận hơn, nghĩ trong bụng thôi, câm như hến còn hơn là nói nhiều.”

Trần Lực nói: “Ừ, ân điển của hoàng thượng.”

“Đã xưng đế sẽ lập quốc hiệu, sẽ có quan văn. Anh phải chú ý giao tiếp đúng mực với quan văn.” Ninh Thư nhắc nhở.

“Anh có rảnh thì học chữ đi.”

Trần Lực bất lực không biết nói lại thế nào.

Chỉ cần có quan văn cổ hủ, Ninh Thư không thấy mình có cơ hội được vào triều. Chiến công của cô chỉ đủ cho cô hưởng thụ đặc quyền.

Nhưng được vậy cũng chẳng dễ gì.

Không phải chờ lâu, Lưu tướng quân ban bố ngày tháng lên ngôi, bảo tất cả mọi người chuẩn bị chu đáo.

Ai ai cũng bận rộn.

Để xây dựng hoàng cung đẹp đẽ phục vụ cho việc xưng đế, thời gian này Lưu tướng quân dẫn mọi người đánh chiếm một châu khác.

Ninh Thư đi cùng.

Có thể do đây là chiến dịch cuối cùng trước khi xưng đế nên ai cũng như phê thuốc, bộc lộ hết khả năng, mong nhờ nhận được quan to lộc hậu.

Sĩ khí dâng cao, chưa đến nửa ngày đã công phá thành trì. Một bên không có ý chí chiến đấu, một bên bị kích thích bởi vinh hoa phú quý, gào thét chỉ muốn một mình giết hết tất cả mọi người.

Có trọng thưởng ắt có người dũng cảm.

Hôm nay mây trời quang đãng, cờ bay phấp phới, trống đánh thùng thùng, hàng ngàn binh tính xếp hàng chỉnh tề dưới đài cao.

Trong không khí nghiêm túc và uy nghiêm, Ninh Thư và Trần Lực ngồi trên lưng ngựa, phía sau là quân của nhà cô.

Phương Dũng ở bên cạnh Trần Lực, thẳng lưng nhìn đài cao.

“Thùng thùng thùng…”

Tiếng trống vang lên, trong tiếng trống, Lưu tướng quân đội mũ miện thiên tử, mặc long bào đen thêu rồng vàng bay trên mây. Hắn đứng trên chiến xa tám ngựa kéo, chậm rãi tiến về đài cao.

Lưu tướng quân bước từng bước vững chắc lên bậc thang màu đỏ, đi lên đài cao ngước cằm nhìn mọi người bên dưới.

Ninh Thư nhanh nhẹn xuống ngựa, tất cả thủ lĩnh và binh lính quỳ soàn soạt, hô vang: “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế…”

Tiếng hô vang vọng khắp trời, át cả tiếng trống.

Sau khi tiếng hô dừng lại, chỉ còn nghe tiếng cờ tung bay phần phật, Lưu tướng quân hô: “Các vị bình thân.”

“Tạ ơn ngô hoàng…”

Chu hộ vệ đứng bên cạnh Lưu tướng quân mở thánh chỉ, đọc tuyên ngôn:

“Trẫm và các khanh chinh chiến mấy năm, kinh qua gian khổ, rốt cuộc đã nên nghiệp lớn. Các khanh chung sức đề bạt trẫm, nói trẫm hậu đức long công, ngọc sáng được lòng người, lưu lại tiếng thơm. Bậc đế vương nhất quán đường lối bao đời nay, tuy trẫm nhận lệnh của trời, được thiên địa soi đường chỉ lối, nhưng nay được tất cả các khanh đồng lòng rung chuyển, dốc sức dời núi. Trẫm có nhiều chí cả, duy chỉ muốn triển khai kế hoạch lớn. Thuận theo ý trời, ngày mười tháng chín năm nay cầu cáo tông miếu, đăng cơ khai quốc, xây dựng quân đội, đặt quốc hiệu là Đại Yến.”

“Chỉ có chân thành mới giữ lại lòng trung thành. Cần có khoan dung mới thái bình muôn đời. Khâm thử…”(1)

“Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế…”

Nước Yến!!!

Sau một loạt nghi thức rườm rà, tiếp theo đây là phong ấn cho đại thần có công. Ninh Thư thấy Trần Lực kích động run cả người.

Chu hộ vệ mở thánh chỉ, đọc ban thưởng. Ninh Thư lắng nghe, nghe thấy Phương Dũng được phong làm Vệ tướng quân. Là tướng quân Tam công(2), ban thưởng rất cao.

Phương Dũng quỳ xuống nhận áo giáp, hô to vạn tuế.

Đến lượt Trần Lực được phong là Chinh Đông tướng quân. Tướng quân Tam phẩm, một trong bốn tướng quân chinh phạt, thấp hơn Phương Dũng hai, ba bậc.

Thì đúng là chiến công của Phương Dũng nhiều hơn Trần Lực rất nhiều. Tài bắn cung xuất quỷ nhập thần, năng lực xuất chúng, tác phong cũng hơn người.

Ninh Thư không cãi được, Trần Lực được ban cho chức này đã rất cao.

Ban thưởng xong cho tất cả thủ lĩnh là đến lượt Ninh Thư.

Chu hộ vệ nhìn Ninh Thư, đọc: “Lại có Trần Nhị Muội công trạng xuất sắc, phong làm Ninh Viễn tướng quân.”

Ninh Thư quỳ xuống tạ ơn: “Tạ ơn ân điển của hoàng thượng.”

Mọi người đều nhìn Ninh Thư, Trần Lực không nhịn được nhíu mày. Ninh Viễn tướng quân là cấp Ngũ phẩm. Em gái có rất nhiều chiến công mới được ban cho một chức Ngũ phẩm.

Phương Dũng cũng đến phải chau mày, chiến công của cô ta phải được hơn thế.

Ninh Thư thở dài trong lòng, con gái phải nỗ lực gấp đôi, gấp năm, gấp vô số lần nam nhi mới được nhận trái ngọt như nam nhi.

Chu hộ vệ đọc tiếp: “Ban thêm cho Trần Nhị Muội một Đan Thư Thiết Khoán, hưởng bổng lộc của công chúa.”

Ninh Thư sững sờ, mỉm cười hô: “Tạ ơn ân điển của hoàng thượng.”

Tất cả mọi người chỉ có một mình cô được nhận Đan Thư Thiết Khoán. Cái này được xem như kim bài miễn tử. Chỉ cần không làm chuyện vô cùng quá quắt thì cô chính là thần tiên.

Ninh Thư nhận Đan Thư Thiết Khoán, bên trên khắc việc làm của cô, nhiều nhất là chuyện cô cứu người.

Ninh Thư cúi đầu, liếc nhanh qua hoàng đế trên đài cao. E là hắn không muốn mình ra trận giết địch, chỉ muốn làm việc mà một thầy thuốc nên làm.

Đã thành lập quốc gia, có thể cho bổng lộc của công chúa, nhưng sẽ không tha thứ dễ dàng cho một cô gái rối loạn kỷ cương.

Ninh Thư suy nghĩ rất nhiều về tâm tư của người ở trên cao kia.

Có điều anh em nhà họ Trần được hai danh xưng này đã rất oai. Xét từ góc độ khác, Yến hoàng có ghi nhận công trạng của cô, chỉ không thể cho chức cao.

Chức quan của Ninh Thư chỉ ban cho có, không cần vào triều.

Sau khi ổn định triều đình, đội Trần Lực lại đi đánh giặc. Ninh Thư không cầm thương phi ngựa nữa, cô khoác hòm thuốc cứu người.

Ninh Thư chủ động nói với Yến hoàng muốn đào tạo vài quân y, vì có những lúc nhiều người bị thương, một mình cô không xuể.

Yến hoàng đồng ý, còn nói nếu không có đồ đệ phù hợp thì hắn sẽ đề cử cho mấy người.

Ninh Thư: →_→

Ninh Thư chỉ thoái thác là đã chọn được người.

Yến hoàng đề cử người trung thành với hắn, không biết có niệm tình sư đồ không.

Ninh Thư chọn mấy thiếu niên theo mình học y, nhưng mà hai thiếu niên Yến hoàng đề cử vẫn đến.

Ninh Thư không đuổi được, đành dạy cùng.

_

Chú thích

(1) Dịch thánh chỉ của Lưu tướng quân hơi trầm cảm nhẹ, nếu có sai sót mong được các tình yêu bỏ qua.

(2) Tam công: tương đương với quan Nhất phẩm, là chức quan cao nhất thời phong kiến.