Chương 9: Mời sinh nhật

Chuyển ngữ: Wanhoo

Ninh Thư khoái trá khi An Dung bị như vậy. Đây là cảm xúc của người ủy thác và cũng là cảm xúc của Ninh Thư.

Chớ quên mới dịch chuyển đến thế giới này chưa gì đã bị An Dung túm tóc đập đầu vào tường nhục nhã và chính cô phải hứng chịu mọi đau đớn.

Lăng Tuyết hỏng bàn học, Lãnh Ngạo sai người thay ngay bàn mới.

Ninh Thư vẫn giữ im lặng, tự dựng bàn ba chân của mình rồi đứng nhìn Lãnh Ngạo hỏi han Lăng Tuyết.

Ra vẻ ta đây lạnh lùng thực chất xum xoe nịnh hót, Ninh Thư khinh.

Lăng Tuyết đã bình tĩnh, trở về làm Lăng Tuyết kiêu ngạo, khó gần thường ngày. Cô mỉm cười với Lãnh Ngạo: “Tớ không sao.”

Lãnh Ngạo hớn hở, liếc thấy Ninh Thư dựng bàn hèn kém, cậu ghét bỏ: “Cậu kiếm chuyện với Lăng Tuyết đúng không?”

Sao lại đổ lên đầu cô?

Ninh Thư chớp mắt không trả lời.

“Tôi đang hỏi cậu đấy.” Lãnh Ngạo đá bay bàn của Ninh Thư, tất nhiên lần này bàn không đập vào người Lăng Tuyết.

Ninh Thư nhìn theo cái bàn lăn lọc cọc.

Cái bàn có tội tình gì, cớ sao hành hạ nó!

Học sinh trường này bị điên nặng, ích kỷ chỉ biết mỗi mình, tưởng nghĩ sao đời là vậy. Cả lớp chứng kiến sự việc vừa xảy ra, Lãnh Ngạo đổ thừa cho cô nhưng không ai nói đỡ cho cô.

Ninh Thư rất lạc lõng, cô không hiểu người ủy thác chịu đựng cảnh bị bắt nạt bằng cách nào.

Tự nhiên lại nhớ đến cái kết của Lâm Giai Giai.

Nữ chính hết bao dung gánh xiếc mang tên Lâm Giai Giai, và nam chính sai đàn em xử lý con nhỏ ngu ngốc thích mua vui.

Đàn em của nam chính là thằng biến thái, nó xử lý bằng trò chơi.

Nó quấn dây chạc từ đầu đến chân người ủy thác rồi chơi trò ném rìu. Nó ném trúng vai, ngay sát cổ, rìu mắc cứng ở xương quai xanh.

Người ủy thác bị ném xuống biển làm mồi cho cá. Một cái chết khủng khiếp.

Lãnh Ngạo cao một mét tám mươi mấy hống hách, Ninh Thư không hiểu nổi Lãnh Ngạo, cô rất muốn đấm thẳng vào mặt cậu ta.

Ngoài cái mã đẹp, Lãnh Ngạo đâu xứng đáng để người ủy thác đã chết vẫn quyết tâm bảo vệ.

Cũng có thể do sống trong bệnh viện lâu quá, cách ly với thẩm mỹ người bình thường nên Ninh Thư không nhận ra.

Lăng Tuyết kéo tay áo Lãnh Ngạo: “Không phải lỗi của cậu ấy.”

Lãnh Ngạo được người đẹp kéo tay bồi hồi xao xuyến. Cậu nhìn những ngón tay trắng như ngọc, đẹp hút hồn.

Lãnh Ngạo sướng run người, ngoài mặt vênh váo nói với Ninh Thư: “Tôi nể mặt Lăng Tuyết tha cho cậu. Nhìn thấy Lăng Tuyết nhớ đi đường vòng, đừng lởn vởn trước mặt cậu ấy không thì đừng hòng tôi tha.”

Ninh Thư buồn nôn, chửi thầm trọng bụng.

Liên quan gì đến cô, ra vẻ rộng lượng cho ai xem?

Nằm không cũng trúng đạn?

Các cô cậu này điên cả rồi…

Điên thì mời đi viện, không chịu đi viện để rồi làm loạn trường học có khổ không.

Không ngờ Lăng Tuyết nói đỡ cho cô. Cô không vui, làm sao cô quên ánh mắt chết chóc cô ta dành cho mình.

“Sắp đến sinh nhật của cậu rồi mà?” Lăng Tuyết nói trong khi nhìn Ninh Thư: “Chúng ta là bạn cùng trường, cậu cũng nên mời Lâm Giai Giai chứ.”

Lãnh Ngạo muốn nói rằng cô ta không xứng dự tiệc sinh nhật. Nhưng nếu Lăng Tuyết đã có lời, chẳng có lý do gì cậu không nể mặt.

“Cậu đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi.” Lãnh Ngạo nói: “Dẹp ngay mấy trò độc ác trong đầu. Không phải ai cũng tốt bụng tha thứ mọi lỗi lầm như Lăng Tuyết.”

Ninh Thư: Tốt bụng? Kẻ sống không có đạo đức mà tốt bụng? Ai cũng có thể tốt bụng nhưng tuyệt đối đó không phải Lăng Tuyết!

Lãnh Ngạo mời người ủy thác, đi một vòng đâu vẫn đóng đấy. Lâm Giai Giai được Lãnh Ngạo mời sướng như điên, cũng vì đây mà người ủy thác bị nhiều nữ sinh ghét.

Người ủy thác nhẫn nhịn chịu đựng, thức đêm thức hôm đan khăn quàng cổ tặng người thương, với suy nghĩ quà tự làm mới có ý nghĩa đặc biệt. Dĩ nhiên Lâm Giai Giai hôm ấy hứng cả rổ chê cười. Lãnh Ngạo quá đáng đến mức quàng khăn cho chó, cho hay: “Quàng lên cổ chó chó còn chê.”

Người ủy thác không hiểu, cậu ấy mời mình dự tiệc mà sao quá đáng với mình?

Sau hôm sinh nhật, đi đến đâu Lâm Giai Giai cũng bị học sinh khác mỉa mai.

Giờ xem ra người ủy thác được mời dự tiệc nhờ có âm mưu của Lăng Tuyết.

Lãnh Ngạo cứ bị bực bội khi thấy Ninh Thư ngu ngốc. Ngày xưa bám dính cậu như đỉa đói, bây giờ dừng bám dính nhưng cứ gặp là lại khinh khỉnh.

Đúng rồi, là khinh đấy.

Cô ta chỉ là cái thứ bị bố mẹ ruồng bỏ, lấy đâu ra tư cách khinh mình?

“Cậu không cần tặng quà, cứ đi người không.” Lãnh Ngạo rẻ rúng: “Cậu làm gì mua được quà đắt tiền.”

Đợi đấy Ninh Thư đã mua quà. Cô tiết kiệm từng nghìn một, việc gì phải mua quà tặng cậu ta. Cô còn đang nghĩ xem có dự tiệc không này.

Thế mới nói tại sao phải cứu rỗi cậu ấm hống hách, tại sao phải lo lắng cho sự sống chết của cậu ta.

Nhiệm vụ khó quá, bắt buộc cứu bằng được cậu ra khỏi phạm vi hào quang nữ chính, đưa cậu ta về làm người bình thường.

Ninh Thư nghĩ mình không làm được.

Chuyện cười đã kết thúc mà cô vẫn bị rẻ rúng. Cô chỉ đứng đây, hết nữ chính đến nam phụ châm chọc cô, nghe có ngứa mông không?

Lãnh Ngạo ra vẻ với Lăng Tuyết: “Từ giờ trở đi cậu là cô gái của tôi, có việc gì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu.” Câu này đồng nghĩa với lời tỏ tình, Lãnh Ngạo nói xong đỏ mang tai, chờ mong lời hồi đáp.

“Có việc tớ sẽ tìm cậu.” Lăng Tuyết ba phải vờ như đồng ý cũng như không đồng ý.

Lãnh Ngạo dướn môi hớn hở lại vẫn ép bản thân tỏ ra không quan tâm. Thật khó miêu tả biểu cảm của cậu ta lúc này.

Người ta chưa đồng ý mà cứ như đã ôm người đẹp. Nhìn thái độ của Lăng Tuyết mà xem, chẳng trách người ủy thác muốn cứu rỗi cậu ấm ngốc nghếch.