Chương 898: Trả ơn

Chuyển ngữ: Wanhoo

Trần Lực hỏi: “Sao Phương phu trưởng lại ra nông nỗi này?”

Binh lính trả lời: “Chúng tôi đánh chiếm Lý Huyện, không ngờ ở đó có cung thủ giỏi.”

Lý Huyện là một huyện thuộc thành Đạt Châu. Chút quân của Phương Dũng khó mà nhai được Lý Huyện, lại còn làm mình bị trọng thương.

Phương Dũng hơi ham lợi trước mắt.

Ninh Thư cởi áo của Phương Dũng, đặt thuốc bên cạnh, lấy thêm rượu, nói với những người khác: “Giữ anh ta.”

“Được không em?” Trần Lực hỏi: “Có chuyện gì mẹ Phương Dũng sẽ đổ thừa cho chúng ta.”

“Nhất thì ngựa chết thành ngựa sống. Anh ta mà chết thì chúng ta tiếp nhận lính của anh ta.” Ninh Thư đổ rượu rửa tay.

Lính của Phương Dũng: …

Ninh Thư chỉ nói vậy thôi chứ nhân vật chính còn lâu đã chết.

Cô rạch vết thương thành hình chữ thập, con dao sắc rạch vết thương gọn gàng.

“Hừ…” Phương Dũng bị đau tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy Ninh Thư.

Ninh Thư nghiến răng nói: “Cố nhịn.”

Ninh Thư rạch vết thương tìm đầu mũi tên. Dao khứa thịt, Phương Dũng đau tái mặt, đẫm mồ hôi trán.

“Giữ chặt để tôi rút ra.” Ninh Thư cầm chặt mũi tên rồi rút mạnh.

“Phụt” một tiếng, mũi tên rời khỏi cơ thể. Phương Dũng đau cong người, bắn máu đầy mặt Ninh Thư.

Ninh Thư lau mặt, nhanh tay rắc thuốc bột lên vết thương, quấn chắc vải quanh vết thương.

Ninh Thư nói với Trần Lực: “Anh đi trước đi, lát nữa em đuổi theo các anh.”

“Ừ.”

Ninh Thư giữ ngực Phương Dũng, máu thấm đỏ miếng vải, cô đổi vải khác.

Đến khi máu chỉ chảy ít, Ninh Thư xe chỉ luồn kim. Khâu vết thương cho Phương Dũng trước những cái nhìn sợ hãi của binh lính.

Phương Dũng cũng khá, đến mức này vẫn chưa ngất. Đôi mắt mệt mỏi, bất lực xem Ninh Thư khâu vết thương như đang may quần áo.

Khâu xong, Ninh Thư thắt nút cắt đứt chỉ, băng bó vết thương.

“Vết thương không được dính nước và phải thay băng thường xuyên.” Ninh Thư cất dụng cụ khoác lên vai, nhảy lên lưng ngựa đuổi theo Trần Lực.

Phi một hồi đuổi kịp Trần Lực, Trần Lực hỏi: “Phương Dũng không sao chứ?”

“Không chết được.” Ninh Thư lau máu trên mặt, hỏi: “Anh biết tình hình ở Bình Trấn không?”

“Khá nghèo, không có nhiều của cải.” Không phải tự dưng Trần Lực cướp được nhiệm vụ này, cũng bởi mọi người không thích.

Chuyến này đi để thị uy, sáp nhập Bình Trấn thuộc quyền quản lý của Đạt Châu.

Đến Bình Trấn, cửa ngõ đóng kín, có một nhóm người trên tường thành nhìn bọn cô.

Ninh Thư ghìm dây cương nhìn chằm chằm người trên cửa thành.

Có người trên tường thành hét to: “Là quân khởi nghĩa phải không?”

Trần Lực lạnh mặt: “Đúng. Cho các người mở cửa trong vòng một khắc, nếu không bọn ta buộc phải tấn công.”

Mọi người trên tường thành tập trung lại không biết nói gì, sau đó có người hét to: “Chúng tôi sẽ mở cửa nhưng các người không được tàn sát người trong thị trấn.”

Trần Lực nói: “Quân khởi nghĩa không tàn sát dân thường.”

“Các người lấy gì bảo đảm?”

Trần Lực nói to: “Lời nói của ta chính là bảo đảm. Các người cứ yên tâm, quân khởi nghĩa không giết dân thường.”

Lời của Trần Lực hiểu được theo nhiều hướng. Phải là bách tính bình dân, chứ còn từng làm việc ác sẽ không được tha thứ.

Bên kia lại thương lượng một lúc lâu, cuối cùng mở cửa thành.

Trần Lực vung tay lên ngựa tiến vào thị trấn. Hắn không vui, chiếm đóng dễ dàng tức không có giá trị.

Ninh Thư cười nói: “Đây là chuyện tốt. Không đánh mà thắng tức dân chúng ủng hộ quân khởi nghĩa, đóm có thể bùng lên lửa.”

Trần Lực bất đắc dĩ nói: “E là hôm nay không có thu hoạch.”

Ninh Thư nói: “Nơi nào cũng có địa chủ tội ác tày trời, giết những kẻ này luôn có thu hoạch.”

Trưởng trấn Bình Trấn đón tiếp anh em Ninh Thư.

Trưởng trấn da dẻ hồng hào, tai to mặt lớn mặc tơ lụa lại đầu hàng mở cửa thị trấn vì sợ chết, Trần Lực nhìn mà chỉ muốn giết trưởng trấn.

Ninh Thư kéo Trần Lực, Trần Lực cầm trường thương nói: “Em nhìn ông ta kìa, chắc chắn đã ăn chặn rất nhiều mồ hôi nước mắt của dân chúng. Giữ lại kẻ này để làm gì?”

“Trưởng trấn chịu đầu hàng mà còn cai quản Bình Trấn bao lâu nay.” Ninh Thư nói: “Ông ta là người thích hợp nhất quản lý Bình Trấn, giết gà dọa khỉ là được.”

Loại người này chỉ cần bạn mạnh thì họ sẽ trung thành với bạn. Chỉ cần bạn đủ mạnh, họ không dám phản bội. Bình Trấn gần Đạt Châu như thế, ông ta không dám có lòng riêng.

Càng nhiều trưởng trấn giống ông ta, bọn cô đánh chiếm càng ung dung.

Trần Lực nghĩ ngợi, gọi một thuộc hạ điều tra từng nhà ác bá, nhà giàu bất nhân, hoặc nhà làm việc ác khiến lòng dân căm phẫn trong thị trấn.

Trần Lực dẫn binh đến đâu là dừng giết đến đó. Phải cho thuộc hạ nhìn thấy máu, không thể chỉ ghé chơi.

Nhân tiện tịch thu hết sạch của cải, giết người nhưng vẫn chiêu cáo thiên hạ tội trạng của những người đã chết.

Anh em họ Trần máu me khắp người làm trưởng trấn tai to mặt lớn sợ suýt đái ra quần, không dám chất vấn Trần Lực và Ninh Thư chẳng phải đã cam đoan sẽ không giết người sao?

Niềm tin giữa người với người đâu?

Trưởng trấn giơ tay thề trung thành với quân khởi nghĩa, mang của cải trong nhà ra, có khoảng hai rương đầy vàng bạc châu báu.

Trần Lực cười hở hàm răng trắng, trưởng trấn sợ tí thì khóc. Trần Lực lắc chùm tua đỏ trên cây thương, nói: “Ta mong trưởng trấn cai quản tốt thị trấn, mong nhà nhà được ăn no, trưởng trấn biết làm thế nào rồi chứ.”

“Tôi biết tôi biết, ngài cứ yên tâm.”

Trần Lực và Ninh Thư vơ vét xong lương thực và bạc liền về. Khi nào về thành Đạt Châu sẽ ban thưởng cho thuộc hạ theo công trạng.

Trần Lực nói: “Lần sau anh đi một mình, em con gái đi nguy hiểm quá.”

Ninh Thư lắc đầu: “Có sao đâu.”

Đang có điều kiện tất nhiên phải lên chiến trường, sau khi thành lập đất nước, con gái lại phải ở nhà may má hầu chồng.

Thường thì thời điểm mới thành lập đất nước là lúc khoan dung nhất, phải kiếm một chút đặc quyền trong khoảng thời gian này.

Trần Lực không nói nữa, hắn chỉ mong em gái đi cùng. Một người tối kiến, hai người cùng bàn tốt hơn.

Kiểm kê xong Trần Lực đến báo cáo với Lưu tướng quân. Lưu tướng quân nghe cách Trần Lực xử lý, gật đầu nói: “Làm rất tốt, đây là ý kiến của em gái ngươi?”

Trần Lực cười khờ khạo, gãi đầu nói: “Đúng là ý của Nhị Muội.”

Lưu tướng quân tiếc nuối: “Tiếc là em gái ngươi không phải nam nhi.”