Chương 877: Mặt dày

Chuyển ngữ: Wanhoo

Bạch Y Xảo tức run người, nhìn chằm chằm Ninh Thư.

Tại sao cô bẩn thỉu còn Trần Nhị Muội sạch sẽ. Tại sao cô phải hứng chịu tất cả những gì vốn thuộc về Trần Nhị Muội.

Kiếp trước đã sang giàu, lẽ nào kiếp này vẫn được giàu sang?

Ông trời mới bất công làm sao. Vốn dĩ Phương Dũng là vị hôn phu của cô, vậy mà kiếp trước Trần Nhị Muội cưới vị hôn phu của cô. Kiếp này cô và Phương Dũng đã lấy nhau nhưng cô bị Lý Cẩu Tử làm nhục, chuẩn bị nhường vị trí cho Trần Nhị Muội.

Ninh Thư ngoảnh lại thấy Bạch Y Xảo mặt mũi dữ tợn thì cười tươi roi rói, chào hỏi cô ta: “Chị Phương đấy à.”

Ninh Thư đeo sọt đi tới hỏi Bạch Y Xảo: “Sao chị nhìn em như thế?”

Bạch Y Xảo thôi không nhìn nữa, đi lướt qua vai Ninh Thư. Xem cô đắc chí được bao lâu, kể cả tôi đã bị Lý Cẩu Tử làm nhục thì cũng không bao giờ cho cô Phương Dũng.

Ninh Thư mỉm cưỡi đeo sọt về nhà. Hạn hán nên trong sọt chỉ có ít cỏ vàng.

Cứ thế này gà vịt cũng không có gì để ăn.

Đồng ruộng nứt toác, mạ héo vàng.

Ninh Thư về đến nhà cắt cỏ cho gà ăn rồi tìm kiếm đồ đựng nước.

Nước giếng sụt nhanh quá, không có nước không sống nổi.

Đột ngột lấy nước ra sẽ khiến cả nhà nghi ngờ, thế nên nhiệm vụ đầu tiên của cô là đi lấy nước.

Ninh Thư cố gắng để dành, sau này mà hết nước, lén lấy nước ra cũng không bị nghi ngờ.

Trong bữa cơm trưa, Ninh Thư nói với ông Trần: “Hết đồ cho gà lợn ăn rồi, cha giết hết chúng nó đi ạ.”

Ông Trần sẽ chẳng bao giờ cho gà vịt ăn lương thực.

Bà Lý nói: “Em cũng thấy giết dần được rồi.”

Ông Trần thở dài: “Thời tiết năm nay kiểu gì thế này. Nơi thì hạn hán nơi thì lũ lụt. Nghe nói có nơi lụt ngập cả nhà.

Ông Trần than: “Sắp loạn rồi.”

Các cụ hay ví hiện tượng tự nhiên với điềm báo. Trời có dị tượng ắt xuất hiện yêu nghiệt.

Thường thì bá tánh hiểu là ông trời giáng họa, bách tính ăn không đủ no lại thêm triều đình bóc lột nghiêm trọng sẽ giương cờ tạo phản.

Các cụ thì nghĩ trời đang phạt.

Nghĩ thế nào cũng được, triều đình mục nát cần lật đổ để xây dựng triều đại mới.

Tính ra cũng giống trời phạt.

Mẹ kiếp, Ninh Thư đến đau đầu vì cái sự mình lằng nhằng của mình.

Trần Lực hỏi ông Trần: “Thuế lương năm nay tính sao cha? Thời tiết cứ thế này chắc là chúng ta sẽ được miễn nhỉ.”

“Anh nhầm rồi.” Ninh Thư nói: “Chỉ có bóc lột gấp đôi. Có nơi bạo loạn, triều đình cần quân phí, quân lương để đàn áp. Những thứ đó tính hết trên đầu chúng ta, quan to đè đầu quan bé, e là thuế năm nay nặng chưa từng có.”

Triều đình chia bè kéo cánh, quan viên muốn lấp đầy hầu bao, ai ai cũng tích góp nhân lúc loạn lạc.

“Trời ạ, thế thì sống thế nào?” Trần Lực buồn bã.

“Năm nay trả thuế bằng tiền.” Ông Trần nói: “Lương thực đắt lắm.”

Ninh Thư không có ý kiến. Sức mạnh một cá nhân vô cùng yếu ớt trước một đất nước, trước xu hướng của thời đại.

Trần gia có tiền bán nhân sâm, kiểu gì cũng chống đỡ được, người nhà cô không lo lắm.

Không lo miếng ăn là có sức khỏe đối phó Lý Cẩu Tử và Bạch Y Xảo.

Lý Cẩu Tử và Bạch Y Xảo đã ăn nằm với nhau. Với cái tính khốn nạn của Lý Cẩu Tử, hắn sẽ bám dính Bạch Y Xảo.

Bạch Y Xảo là chủ của tửu lầu, Lý Cẩu Tử mà biết sẽ vui lắm đây.

Đêm, Ninh Thư đến nhà Lý Cẩu Tử. Lý Cẩu Tử không có ở nhà, không biết chơi bời chốn nào.

Chắc do đã xảy ra quan hệ với Bạch Y Xảo nên bắt được thóp của cô ta.

Đúng như Ninh Thư đoán, Lý Cẩu Tử đang dùng tiền Bạch Y Xảo đưa để đi đánh bạc.

Có một trăm lượng nhưng hắn không trả nợ, mà vào tiền trang quy đổi ra bạc đi ăn sơn hào hải vị rồi đùa giỡn với mấy em gái lầu xanh.

Thấy không còn bao nhiêu tiền liền định kiếm lại thông qua con đường cờ bạc, kết quả chơi rỗng túi.

Lý Cẩu Tử hết tiền lại đi vay nặng lãi để chơi tiếp, cuối cùng bị người của sòng bạc đá ra ngoài.

Lý Cẩu Tử hết tiền mới nhớ ra mình vẫn chưa trả nợ cũ, nay lại nợ thêm một trăm lượng. Không nhịn được gãi đầu, bị chặt chân tay sẽ đau lắm.

Sáng hôm sau, Lý Cẩu Tử nôn nóng về thôn tìm Bạch Y Xảo.

Bạch Y Xảo đang rất não nề vì làm chuyện có lỗi với Phương Dũng, cho nên dịu dàng, để ý Phương Dũng hơn.

Cô sợ sẽ bị vứt bỏ như kiếp trước.

Cô sợ Phương Dũng biết sự thật, sợ Phương Dũng không vui. Trước đây Bạch Y Xảo còn hơi bướng bỉnh nhưng đó là thú vui giữa vợ chồng. Hiện giờ không biết hình dung Bạch Y Xảo thế nào.

Cô ta hèn, vô cùng hèn.

Phương Dũng cứ thấy Bạch Y Xảo là lạ, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc em bị làm sao?”

Bạch Y Xảo bị hỏi thì rùng mình, cười bảo: “Em không sao.”

Phương Dũng chỉ chau mày lắc đầu: “Dạo này em gầy quá, không có sức sống gì cả. Việc nhà cứ để đó anh về làm. Hay là em khó chịu ở đâu?”

Bạch Y Xảo sờ má, đè nén hoảng hốt, nheo mắt cười: “Không sao mà, chắc do trời nóng quá nên không có tinh thần.”

Phương Dũng chỉ nghĩ Bạch Y Xảo không chịu được trời nóng, hắn dặn: “Đừng phơi nắng, việc nhà không làm được cứ để đó anh về làm. Đợi anh giết được con hổ trắng kia sẽ mua ít vải thoáng khí may cho em mấy bộ quần áo.”

Mặc quần áo dệt từ sợi đay rất nóng.

Bạch Y Xảo nhìn Phương Dũng, người cũng như việc chỉ sợ bị so sánh. Lý Cẩu Tử nắm được thóp bóc lột cô thậm tệ, còn Phương Dũng thì rất tốt với cô.

Không thể đánh mất Phương Dũng.

Bạch Y Xảo dặn dò Phương Dũng: “Hổ rất nguy hiểm, không săn được thì chạy nhé anh.”

Sau khi Phương Dũng đi, Bạch Y Xảo thấy Lý Cẩu Tử lại tìm mình mà sợ hết hồn. Nghe Lý Cẩu Tử đòi hai trăm lượng, Bạch Y Xảo bùng lên sát khí.

“Tôi đã cho cậu một trăm lượng trả nợ còn gì?” Cổ họng ngai ngái, Bạch Y Xảo muốn khạc ra máu.

Lý Cẩu Tử nói: “Một trăm lượng không đủ. Lãi chồng lãi, tôi định dùng một trăm lượng để đánh bạc kiếm đủ tiền.”

Bạch Y Xảo tức choáng váng.

Lý Cẩu Tử là một thằng đốn mạt, thối tha.

“Chị Bạch trả tiền giúp tôi một lần nữa được không?” Lý Cẩu Tử nói: “Chỉ cần chị giúp tôi khoản này, tôi sẽ xử lý Trần Nhị Muội cho chị, khiến Trần Nhị Muội bị tất cả mọi người khinh bỉ.”

“Cậu có gì để tôi tin?” Tức giận tột cùng, bất bình, sợ hãi, bi ai, các cảm xúc làm rối lòng Bạch Y Xảo.