Chuyển ngữ: Wanhoo
“Làm gì có ai.” Bạch Y Xảo tưởng Phương Dũng nhắc đến Lý Cẩu Tử nên giả vờ đáng thương: “Đêm hôm sao lại có người. Chân em đau quá.”
Phương Dũng lắc đầu chỉ nghĩ là ảo giác, bế Bạch Y Xảo vào nhà rồi đi đun nước tắm cho cô.
Nhìn Phương Dũng bận rộn, Bạch Y Xảo cắn môi không cầm được nước mắt.
“Sao lại khóc?” Phương Dũng nhìn viền mắt ửng hồng của cô.
Bạch Y Xảo lau nước mắt nhưng tay dính đầy bùn: “Chân em đau quá.”
“Chắc trật khớp rồi. Tắm xong anh nắn lại cho em, hứa không đau.” Phương Dũng an ủi Bạch Y Xảo: “Sao lại ngã xuống suối?”
Bạch Y Xảo đã nghĩ xong lời giải thích: “Em ngồi xổm tê chân, trời đang tối mà em còn ngái ngủ nên trượt chân xuống.”
“Em đúng thật là…” Phương Dũng đến chịu.
Bạch Y Xảo nhìn Phương Dũng, trong lòng tức giận. Không thể phá hỏng hạnh phúc của mình. Cô sống lại không thể bẩn trinh tiết, không thể bị Phương Dũng chê, không phải như thế này.
Bạch Y Xảo siết chặt nắm đấm, chí ít cô cần vượt qua cửa ải trước mắt.
Ninh Thư nhìn sự việc phát triển đến hoa cả mắt, cười thầm, xem ra Bạch Y Xảo tính gạt phăng chuyện đêm nay.
Nhưng Lý Cẩu Tử là con đỉa hút máu, bị nó bám thì chỉ còn nước bị hút khô, hoặc không phải giết Lý Cẩu Tử.
Ninh Thư rón rén về nhà, hôm nay không tu luyện, đặt lưng ngủ một giấc ngon lành.
Bạch Y Xảo tắm rửa xong, tất cả dấu vết bị gột rửa, không nhìn ra bị xâm hại.
Bạch Y Xảo nhìn người đàn ông đang vỗ về mình, cô có chết cũng không nói chuyện này ra.
Lý Cẩu Tử chạy về căn nhà tranh rách nát nằm lên giường thở hổn hển, không ngờ mình lại ngủ với Bạch Y Xảo, mùi vị thật tuyệt vời.
Lý Cẩu Tử nghĩ bụng, cảm giác đã tìm thấy cơ hội trả nợ. Uy hiếp Bạch Y Xảo bằng chuyện này biết đâu sẽ lấy được một trăm lượng.
Sáng hôm sau Lý Cẩu Tử lởn vởn trước cổng Phương gia. Nhà cửa sóng yên biển lặng là biết cô gái gian xảo Bạch Y Xảo đã lừa được vụ đêm qua.
Lý Cẩu Tử thấy mình bắt được thóp của Bạch Y Xảo.
Phương Dũng thấy Lý Cẩu Tử lượn lờ trước cổng nhà mình, nghiêm giọng nói: “Lởn vởn gì ở đây, có tin tôi chặt chân cậu không.”
Lý Cẩu Tử rụt người nhưng nghĩ đến đêm qua mình ngủ với vợ Phương Dũng liền cười he he hèn hạ.
Lý Cẩu Tử sảng khoái, có tên trên bảng vàng cũng sướng như thế này thôi nhỉ.
Thấy Lý Cẩu Tử cười dung tục khó hiểu, Phương Dũng chau mày, nhặt cái gậy ở chân tường.
Lý Cẩu Tử cười he he chạy biến, chạy nhảy tung tăng như thằng điên.
Phương Dũng sầm mặt vào nhà, Bạch Y Xảo giật thót. Chuyện đêm qua khiến cô ta vô cùng nhạy cảm, rất để ý cảm xúc của Phương Dũng.
“Anh sao thế?” Bạch Y Xảo đứng dậy, Phương Dũng đã nắn xương hộ nhưng cô vẫn đau, cô đứng dậy hơi loạng choạng.
Phương Dũng đỡ cô ngồi xuống: “Lý Cẩu Tử lêu lổng sáng ra đã lởn vởn trước nhà.”
Nhắc đến Lý Cẩu Tử làm Bạch Y Xảo kinh ngạc suýt giật nảy mình, trái tim đập rộn ràng, run giọng hỏi: “Cậu ta nói gì à?”
“Không, lần sau anh nó lần nào là đánh nó lần đó.” Phương Dũng nói: “Em bớt nói chuyện với nó đi.”
Bạch Y Xảo có cảm giác vạn tiễn xuyên tim, bắn nát tươm trái tim cô.
Tại sao cuộc đời sống lại của cô lại bi thảm thế này, cô sống lại có nghĩa gì.
Bạch Y Xảo siết nắm đấm, không cầm được rùng mình.
Phương Dũng định lên núi nhưng thấy Bạch Y Xảo thế này thì không đi nữa, Bạch Y Xảo nói dịu dàng: “Em không sao, trưa anh về sớm chút là được.”
Bạch Y Xảo sợ mình không cầm được lòng.
Phương Dũng gật đầu, cầm đồ nghề đi săn thú.
Phương Dũng vừa đi, Bạch Y Xảo liền đấm ngực, há miệng khóc thầm lặng lẽ, nước mắt tuôn như mưa.
Khóc xong Bạch Y Xảo mở cái hộp cất trong tủ quần áo, lấy một tờ ngân phiếu. Tờ ngân phiếu này có giá trị một trăm lượng.
Phương Dũng đi làm, Lý Cẩu Tử lại lởn vởn trước Phương gia. Bạch Y Xảo thấy Lý Cẩu Tử nhưng mặc kệ, lên xe bò đỗ ở cổng làng đi xuống thị trấn.
Lý Cẩu Tử do dự cũng xuống thị trấn cùng.
Đến thị trấn, Bạch Y Xảo rẽ ngang rẽ dọc đến nơi vắng vẻ, Lý Cẩu Tử bám theo Bạch Y Xảo.
“Đợi tôi đấy à.” Lý Cẩu Tử cà lơ cà phất, đi đến còn sờ má Bạch Y Xảo.
Bạch Y Xảo lạnh mặt, đập mu bàn tay Lý Cẩu Tử. Lý Cẩu Tử kêu ái, không nhịn được nói: “Đồ độc ác, đêm qua chúng ta còn âu yếm vậy mà.”
Bạch Y Xảo gằn giọng: “Cậu còn nhắc lại chuyện đêm qua thì tôi giết cậu.”
Lý Cẩu Tử chẳng sợ: “Muốn tôi không nói cũng được, nhưng tôi sắp bị chặt chân tay, không sống nổi, không đảm bảo sẽ không nói gì.”
Cái loại trơ táo. Bạch Y Xảo tức run người. Hối hận vì dây vào Lý Cẩu Tử. Căm hận Trần Nhị Muội bỏ trốn.
Lý Cẩu Tử là tấm chồng cô ta tìm hộ Trần Nhị Muội, đương nhiên càng đồi bại càng tốt.
Nhưng đống bùn thối nát đó dây vào mình khiến Bạch Y Xảo càng thêm hận Trần Nhị Muội.
“Cầm đi.” Bạch Y Xảo vứt ngân phiếu cho Lý Cẩu Tử, uy hiếp: “Cầm tiền rồi yên thân cho tôi. Nếu cậu dám kể cho ai chuyện đêm hôm qua, tôi sẽ không tha cho cậu.”
Lý Cẩu Tử sáng mắt nhặt ngân phiếu. Hắn không biết chữ, liếm môi hỏi Bạch Y Xảo: “Bao nhiêu đây?”
“Ngân phiếu thật hay giả thế, chị cho tôi bạc đi.”
Bạch Y Xảo tức muốn nổ phổi, giật gân xanh trên trán, gằn giọng: “Một trăm lượng.”
Lý Cẩu Tử hớn hở, cất ngân phiếu. Định nắm tay Bạch Y Xảo nhưng Bạch Y Xảo trở tay tát Lý Cẩu Tử: “Cút đi, còn chạm vào tôi, tôi sẽ khiến cậu không sống nổi.”
Lý Cẩu Tử ôm má nhìn Bạch Y Xảo tức đỏ mặt, đè cô ta vào sát tường: “Dù gì cũng cắm sừng Phương Dũng, chơi một lần rồi chơi thêm lần nữa có sao đâu.”