Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư hơi ngạc nhiên, mặt trời mọc đằng tây à, Bạch Y Xảo muốn mời cô, trả tiền cho cô.
Ninh Thư từ chối: “Không hay lắm đâu, tôi tự trả.” Ninh Thư đặt xu lên quầy.
Bạch Y Xảo thoáng khinh thường mấy đồng xu, cầm xu kéo tay Ninh Thư, trả xu vào tay Ninh Thư: “Tôi nói tôi mời là tôi mời. Tôi quen chủ tửu lầu này, đừng khách sáo.”
Ninh Thư: …
À, hoá ra giở vờ à, giả vờ không biết là đòn chí mạng. Rõ ràng mình là chủ quán này.
Ninh Thư cất tiền, đặt đồ ăn vào làn, nói với Bạch Y Xảo: “Cảm ơn nhé.”
“Không có gì.” Bạch Y Xảo rạng rỡ, cảm giác bố thí thật sung sướng.
Bạch Y Xảo cảm thấy đã rửa sạch nỗi nhục Trần Nhị Muội vứt tiền vào bát mình ở kiếp trước.
Ninh Thư bỗng hỏi: “Chỉ có mình chị xuống thị trấn à? Sao Phương Dũng không đi cùng?”
Bạch Y Xảo cảnh giác, nửa đề phòng nửa khoe mẽ: “Anh Dũng tìm thấy một còn hổ trắng bị bịt mắt trong núi, định săn giết nó.”
Hổ trắng?
Xương và da hổ không chỉ bán được tiền mà còn đề cao sức mạnh của Phương Dũng. Vào quân đội nói mình từng săn được con hổ mới đỉnh làm sao.
Đàn ông đích thực.
Sau này Phương Dũng thăng quan tiến chức còn trở thành chuyện được mọi người ngợi ca.
Ninh Thư xách làn ra về, Bạch Y Xảo nhìn theo dáng Ninh Thư, thật sự không yên tâm. Trần Nhị Muội chỉ tiện miệng nhắc đến Phương Dũng cũng làm Bạch Y Xảo giật mình.
Bạch Y Xảo nói với tiểu nhị: “Tôi đi trước, nói với Ôn Ngọc nhé.”
Ôn Ngọc là công tử con nhà thương nhân ở thị trấn, hùn vốn mở tửu lầu này với Bạch Y Xảo.
Bạch Y Xảo không muốn mình ở thị trấn, Trần Nhị Muội ở làng bắt mất chồng.
Ninh Thư rời khỏi phố chợ đi đến nơi xe bò đừng. Trần Lực gánh sọt lương thực khô.
Ninh Thư vừa lên xe bò, Bạch Y Xảo đã chạy vội đến ngồi lên xe thở hổn hển.
Xe bò chậm rãi lăn bánh.
Bạch Y Xảo nhìn Ninh Thư, giả vờ vô tình hỏi: “Trần Nhị Muội, hình như cô cũng mười lăm rồi, nhà cô không đề cập đến chuyện cưới gả của cô à?”
Ninh Thư không trả lời, Trần Lực đáp: “Cha tôi nói đợi Nhị Muội mười sáu thì tính.”
Bạch Y Xảo à lên, lại hỏi: “Thế cô muốn trượng phu tương lai là người thế nào?”
Ninh Thư muốn chọc ngoáy Bạch Y Xảo, trả lời là muốn kiểu như Phương Dũng, nhưng lại sợ mình thắng miệng nhất thời chỉ làm mình bị xấu tiếng.
Cái thời này danh dự quan trọng hơn trời, trinh tiết đè nặng, phải suy xét cho nhà, cho dòng họ. Người nhà mình còn chẳng tha cho người bị mất danh dự, huống chi là người ngoài.
Con gái khổ quá.
Nói thật là hủy diệt thế giới này cũng chẳng sao.
Ninh Thư nói: “Hình hài cha mẹ ban cho, cha mẹ bảo sao lấy vậy.”
Bạch Y Xảo gật đầu không hỏi nữa, ngoảnh sang nhìn cảnh dọc đường.
Ninh Thư về đến nhà bắt đầu nghiền dược liệu đã mua thành bột. Cổ đại không có máy nghiền, nghiền tay không được mịn.
Không được thì ép Lý Cẩu Tử uống.
Sẩm tối, Lý Cẩu Tử không có tiền phải về nhà. Về nhà với đầy vết thương, hiển nhiên bị đánh vì dạo lầu xanh không trả tiền.
Bị đánh đã đành lại còn bị bắt đóng dấu vân tay vay nặng lãi, không thì không được rời khỏi lầu xanh. Chưa hết, hắn ta bị quy định thời gian trả, không trả sẽ bị chặt chân chặt tay.
Lý Cẩu Tử khổ não, rõ ràng hắn có tiền nhưng túi tiền bay đâu mất. Tiên sư thằng chó nào trộm tên của hắn.
Lý Cẩu Tử bị đánh sưng mặt về nằm rên rỉ trên giường.
Nửa đêm, Ninh Thư mang thuốc bột đến nhà Lý Cẩu Tử, Lý Cẩu Tử đang ngủ như chết.
Nhà không thắp nổi một ngọn đèn dầu. Ninh Thư vào bếp múc ít nước trong lu, đổ thuốc bột vào gầu. Đợi hạt to lắng xuống mới rót vào cốc.
Ninh Thư rón rén bưng cốc vào nhà đặt ở đầu giường rồi ra ngoài, đứng canh ở cửa sổ.
Sợ Lý Cẩu Tử không uống nước, cô đốt thuốc bột, thuốc bột hơi ẩm bốc khói dày đặc.
Ninh Thư cầm khăn che mũi, phe phẩy cho khói vào nhà, đợi một lúc liền tắt.
Trời đêm rải rác ngôi sao, mặc dù ai cũng đã đi ngủ nhưng lỡ có người đi tiểu đêm nhìn thấy thì sao.
Sống ở thời này luôn cần cảnh giác.
Ninh Thư đợi bên ngoài, Lý Cẩu Tử trên giường lăn qua lộn lại cuối cùng ngồi dậy.
Lý Cẩu Tử hơi khô miệng muốn uống nước, mơ mơ màng màng nhìn thấy có cốc nước ở đầu giường, uống thử miếng nhỏ sau đó uống ừng ực.
Uống xong lại ngủ tiếp.
Có điều lần này không sao ngủ nổi. Lý Cẩu Tử nóng đổ mồ hôi, ngồi dậy ra ngoài nhà hóng gió.
Lý Cẩu Tử thở dài thườn thượt, vay nặng lãi đè nặng, không trả tiền sẽ bị chặt tay chân.
Lý Cẩu Tử sợ chết, chặt tay chân rất đau, bình thường bị trầy da hắn ta cũng kêu rên cả buổi.
Lý Cẩu Tử lau mồ hôi, quyết định đi tìm Bạch Y Xảo. Mình làm việc cho cô ta, cô ta đưa tiền. Nay có chút việc cũng sẽ giải quyết hộ hắn thôi.
Nhân lúc đêm hôm Lý Cẩu Tử đi đến nhà Phương Dũng.
Ninh Thư bám theo Lý Cẩu Tử, thấy Lý Cẩu Tử đến gần nhà Phương Dũng rồi sủa ba tiếng.
Bạch Y Xảo nghe tiếng chó sủa sững sờ tỉnh lại. Cô ta hoài nghi, lại nghe ba tiếng chó sủa mới ngồi dậy khẽ khàng.
Phương Dũng là người đề phòng cao, ngủ nông giấc. Bạch Y Xảo có cử động nhẹ vẫn đánh thức Phương Dũng.
“Sao vậy?” Phương Dũng hỏi Bạch Y Xảo.
Bạch Y Xảo thì thầm: “Không sao ạ, em hơi đau bụng muốn đi nhà xí, anh ngủ tiếp đi.”
Phương Dũng hỏi: “Có cần anh đi cùng không?”
“Không cần.”
Bạch Y Xảo ra khỏi phòng, đóng cửa, ra sân nhìn khắp nơi.
“Chị Bạch.” Lý Cẩu Tử bỗng nhiên xông ra làm Bạch Y Xảo sợ hết hồn, hỏi nhỏ: “Cậu làm gì đấy?”
Lý Cẩu Tử nói với Bạch Y Xảo: “Chị Bạch giúp tôi đi, lần trước tôi đã xử lý Trần Nhị Muội giúp chị mà.”
“Cậu nói mà không biết ngại. Cậu ngủ như chết trong phòng, không làm nhục Trần Nhị Muội, tôi bị cậu quay gần chết mà cậu còn dám nhắc.” Bạch Y Xảo tức tối vô cùng.
May mà trượng phu cô là Phương Dũng, nếu là công tử nhà giàu ăn chơi trác tác, có đàn ông vào nhà là cô đã bị nhốt lồng heo, bị chủ mẫu phạt rồi.
Chuyện này là vết nhơ, không biết Phương Dũng có để ý không. Bạch Y Xảo sợ làm Phương Dũng có khúc mắc, không biết khi nào sẽ bùng nổ.