Chương 860: Lộ diện hung thủ

Chuyển ngữ: Wanhoo

795 kích động đỏ mặt: “Người thực thi nhiệm vụ chúng ta cũng có nghiệp chướng, nhưng nếu có viên đá này, nó không chỉ cứu mạng chúng ta mà còn có thể né tránh tội nghiệt Thiên Đạo giáng xuống.”

“Có được nó, trong hòn đá có bao nhiêu linh hồn thì tương đương với chúng ta có bấy nhiêu cái mạng. Có là sát nhân giết người vô tội cũng miễn nhiễm nghiệp chướng.”

Ninh Thư: …

Mẹ kiếp, sao tồn tại cái thứ nghịch thiên vậy trên đời?

Người thực thi nhiệm vụ có được sẽ không sợ bị xoá sổ. Trong viên đá có linh hồn, linh hồn ấy sẽ xoá sổ hộ người thực thi nhiệm vụ.

Ninh Thư bứt rứt thôi rồi, sáng rực mắt nhìn hòn đá lấp lánh, vô cùng muốn có nó.

Lòng tham bị nhân lên vô số lần khi đứng trước vật hiếm có khó gặp.

Ninh Thư siết nắm đấm, móng tay chọc vào da đau đớn. Ninh Thư tỉnh táo, nhìn lướt qua ông chú lạnh lùng rồi thở dài trong lòng.

Có được nó người thực thi nhiệm vụ muốn làm gì thì làm, muốn gì được đó nhưng cơ hội cô có nó rất mong manh.

“Bốp bốp bốp…” Tiếng vỗ tay vang lên, có cả tiếng vang lặp đi lặp lại.

Mọi người nhìn người vỗ tay, Phan Thần mặc trang phục tư tế màu trắng, quần áo dài tay áo rộng, kết hợp với khuôn mặt thanh tú càng khiến cậu ta như thư sinh nho nhã sống ở thời cổ đại.

“Phan Thần…”

“Không phải mày đã chết rồi sao?”

Phan Thần ăn nói lịch sự: “Chào mừng ghé thăm Thần Thạch Điện của tôi.”

Có thành viên không nhịn được hỏi: “Phan Thần, những người kia đều là mày giết sao?”

Phan Thần gật đầu: “Không hẳn là tôi giết.”

Phan Thần cúi đầu đếm ngón tay: “Đa số là Phàn Tuấn Dương giết, có mấy người tôi giết, cả cả mấy người nhân cơ hội giết lung tung.”

“Tôi giết cô ả cưỡi ngựa gỗ, hình phạt cưa người là Tiểu Lan làm.” Phan Thần thở dài: “Tiểu Lan thật sự vô dụng, cho một đôi thiên nhãn lại chết như vậy.”

Ninh Thư: …

Đôi mắt đó là thiên nhãn?

Rõ ràng là bệnh đục tinh thể như mắt cá chết mà?

Có người căm phẫn hét về phía Phan Thần: “Mày có còn là người không? Chúng ta đều là bạn, tại sao phải giết họ?”

Phan Thần hỏi ngược lại: “Tại sao tôi không được giết chúng?”

“Mày không biết áy náy sao?”

“Không. Mà đâu phải tôi giết hết, tôi chỉ cung cấp một số phương tiện thôi.” Phan Thần nói mà còn có vẻ ngại ngùng.

Thấy Phan Thần như vậy, mọi người cùng rợn tóc gáy. Cậu ta coi giết người như chuyện ăn cơm.

Phan Thần nói ôn tồn: “Nếu mọi người đã đến, tôi phải tặng quà cho mọi người.”

Vừa nói xong, cột đá toả ánh sáng chói mắt.

Bỗng chốc Ninh Thư cảm thấy có sức mạnh khủng khiếp hút cô ra ngoài, linh hồn mình sắp rời khỏi cơ thể.

Mọi người đều ôm đầu kêu gào, linh hồn bị ép rời khỏi cơ thể đau đớn vô cùng.

Ông chú cầm súng nheo mắt, bắn hòn đá một phát. Ánh sáng dịu đi một chút, sức mạnh rút linh hồn không còn.

Phan Thần chau mày nhìn súng của ông chú: “Đây là súng gì?”

Ông chú dịch tay bắn Phan Thần hai phát, Phan Thần né người, cơ thể mờ một chút.

Phan Thần cảnh giác: “Súng của anh có thể xoá sổ linh hồn?”

Ninh Thư: …

Phan Thần là cái thứ gì vậy?

Tại sao giết không chết?

Ninh Thư hỏi 795: “Cậu ta là cái gì?”

795 cũng không khoẻ, đấm ngực nói: “Bực thật, không biết hòn đá này hấp thụ bao nhiêu linh hồn nên đã tạo thành linh hồn.”

“Cứ tưởng ăn may lấy được hòn đá, vậy mà lại sinh ra ý thức.”

Ninh Thư: …

Xem như dẹp sạch suy nghĩ đó. Chưa bàn đến ông chú, chỉ bằng linh hồn này mạnh hơn cô thì đã không lấy được rồi, có khi còn bị đối phương chiếm đoạt linh hồn.

Ninh Thư và 795 ôm ngực, đau lòng vô cùng.

Ninh Thư hỏi: “Vậy tại sao lại luân hồi hết lần này đến lần khác?”

795 trả lời: “Bắt người ta chết đi chết lại, người đó càng đau khổ, càng căm thù, càng sợ hãi, càng phóng đại vô số lần cảm xúc, vậy thì sức mạnh linh hồn lại càng lớn.”

Trương Gia Sâm nhìn chằm chằm Phan Thần, nheo mắt, cơn sóng ngầm nhấp nhô nơi đáy mắt.

“Tất cả lùi về sau.” Ông chú nói lạnh lùng, mọi người lập tức lùi ra sau.

Ông chú vẫy tay gọi Phan Thần: “Ngoan ngoãn qua đây.”

Phan Thần lùi mấy bước, đề phòng khẩu súng của ông chú, khuôn mặt thanh tú nghi ngờ: “Anh nói cho tôi biết súng của anh là súng gì được không?”

Ông chú vẫn lạnh lùng: “Rất hư.”

Anh ta nã thêm hai phát súng vào Phan Thần. Linh hồn của Phan Thần mờ hơn, cậu ta nghiêm mặt biến thành vệt sáng chui vào trong hòn đá.

Ông chú bắn hòn đá, hòn đá rung nhẹ, không gian dưới lòng đất lung lay.

Sức hút khổng lồ toả ra từ tảng đá muốn hút hết linh hồn của mọi người.

Ông chú chau mày: “Thua còn ngoan cố.”

Ông chú kéo cò súng, nghiêng người tạo thành một đường thẳng với khẩu súng, bắn vào tảng đá.

Ninh Thư ôm đầu, không gian hơn méo mó, có sức mạnh khổng lồ tấn công hòn đá.

Hòn đá bộc phát ánh sáng chói chống đỡ sức mạnh khủng khiếp nhưng kết quả quá rõ ràng.

“Các người đi đi, tôi không giữ chân các người.” Giọng Phan Thần vang ra từ hòn đá, vệt sáng bắn ra lao vào mặt ông chú.

Ông chú né người tránh thoát, tiếp tục bắn hòn đá hai phát,

Phan Thần hiện thân nhìn ông chú: “Anh cũng là linh hồn?”

“Chúng ta là đồng loại, cớ gì anh phải làm khó tôi?” Phan Thần bất mãn.

Ninh Thư liếc ông chú với cái vạt áo bay bay, là linh hồn thật à?

Rõ ràng có thịt.

Trông không khác gì người thật.

795 ngồi luôn ra đất: “Chúng ta không xía vào, ngồi xem là được rồi.”

Ninh Thư đứng bên cạnh 795, hỏi nhỏ anh ta: “Không phải nói hòn đá kia chia thành đá mẹ và đá con à?”

Ninh Thư hất cằm về phía Trương Gia Sâm: “Đá con có tác dụng gì?”

795 liếc nhìn Trương Gia Sâm: “Có tác dụng giống nhau nhưng rất khó tạo ra ý thức.”

“Cho năng lực nghịch thiên nhưng không có trí khôn rạch trời. Không biết Phan Thần gặp cơ duyên gì lại có ý thức.” 795 đấm ngực: “Mẹ kiếp, bảo bối trước mặt mà không lấy được.”

Ninh Thư còn đau lòng hơn 795. Đau lòng vì Trương Gia Sâm có được hòn đá, không biết sau này Trương Gia Sâm sẽ thế nào.

Kẻ thù có được bảo bối còn lo hơn là mình không có được.

Có thể vì ánh mắt của Ninh Thư rực cháy quá, Trương Gia Sâm ngoảnh sang nhìn thẳng vào mắt Ninh Thư. Trương Gia Sâm nhếch môi với cô.

Ninh Thư bĩu môi, đắc chí cái gì, cầm được là một chuyện, giữ được hay không là chuyện khác.