Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư chẳng thèm ở đây xem ông bà con cháu yêu thương nhau làm gì, cô nói với người giúp việc: “Nhớ nấu bào ngư cho tôi đấy.”
Ninh Thư nhắc lại cái là bốn ông bà cháu đều nhìn cô chằm chằm. Đặc biệt là Tô Đại Bảo vừa dỗ em gái vừa lườm Ninh Thư bằng đôi mắt đe doạ. Tô Tiểu Bảo vừa gào khóc vừa nhòm Ninh Thư từ kẽ tay, chỉ cần Ninh Thư nhìn lại sẽ gào ngay lên như thể bị Ninh Thư dọa khóc, khóc đến rõ là thương.
“Giờ con trẻ đã khóc ra nông nỗi này cô còn nhắc bào ngư cái gì. Cả đời cô chưa ăn bào ngư bao giờ à?” Bà Tiêu vừa dỗ Tô Tiểu Bảo vừa trợn mắt trách mắng Ninh Thư.
Ninh Thư: Thì cả đời cô chưa ăn bào ngư bao giờ thật mà.
Quả nhiên, sự hiện diện của cô là sai lầm, chẳng cần biết làm chuyện gì cũng là sai trái.
Ninh Thư xoay đi, cô đâu có xin nhà họ Tiêu cái gì mà ranh con tý tuổi đầu cũng ý kiến với cô, chơi khăm cô. Xin lỗi chứ Tô Manh trong sáng như thế mà sinh được đám con tinh ranh thế này, hay nên nói vốn dĩ gen nhà họ Tiêu đã vậy rồi đây.
Thái độ của Ninh Thư cũng gọi là chọc tức ông bà nhà họ Tiêu. Nhìn xem đã cưới loại vợ hiền nào về, một cô con dâu mà nói chuyện với bố mẹ chồng hách dịch như thế đấy, phụ nữ như thế sao có thể là chủ mẫu tương lai của nhà họ Tiêu được.
Ninh Thư không quan tâm suy nghĩ của người ta. Trước hết cô đến ngân hàng mở một két an toàn và cất mọi thứ vào đó.
Xong việc Ninh Thư mới quay về nhà họ Tô gặp bố của cơ thể này. Ninh Thư không hiểu nổi, một người tung hoành ngang dọc nửa đời người sao lại bại trong tay Tiêu Diễn nhỏ tuổi hơn ông được.
Ừm, hào quang của nhân vật chính quá phi thường, nhân vật phụ tốt thí chạm trán nhân vật chính thì chỉ số IQ sẽ lao dốc không phanh xuống đến mức tầm thường.
Bố của Tô Nhiễm là một người đàn ông trung tuổi nho nhã với phong thái điềm tĩnh, đánh giá sơ bộ là một người đàn ông chín chắn lễ độ. Khi trông thấy Ninh Thư, ông ngắm Ninh Thư một vòng rồi mới cất tiếng: “Có được xuất viện cũng không được chạy lung tung.”
Ninh Thư mỉm cười: “Con khỏe lắm bố.”
Ông Tô chau mày khi trông thấy nụ cười của Ninh Thư: “Ra nông nỗi này mà con còn cười được? Con mình mà không bảo vệ được lại để thua trong tay một thằng nhóc sáu tuổi. Con có biết xấu hổ không, con là con gái của Tô Bác ta ư?”
Ninh Thư thầm bĩu môi, chẳng phải ngày sau ông cũng thua trong tay Tiêu Diễn à? Nhà họ Tô bị Tiêu Diễn cạo sạch, không chừa một cọng lông đó thôi.
“Con biết lỗi rồi mà bố, không cười thì con còn biết làm gì nữa. Hai cái đứa đó đã thâu tóm từ trên xuống dưới nhà họ Tiêu, giờ con còn chẳng có tiếng nói ở nhà họ Tiêu nữa ấy.” Ninh Thư lắp bắp tội nghiệp.
“Chẳng được cái tích sự gì, không cả bằng con nít ranh.” Tô Bác nhíu chặt lông mày: “Cứ tình hình này e là chuyện làm ăn của hai nhà hỏng cả.”
“Bố à.” Ninh Thư nhìn Tô Bác thật nghiêm túc: “Nhà mình không hợp tác nhà họ Tiêu được chứ?”
“Hiện giờ Tô Manh và Tiêu Diễn đang mặn nồng, hơn nữa Tiêu Diễn còn nói sẽ trả thù cho bố mẹ Tô Manh vì Tô Manh vẫn luôn nghĩ rằng bố hại chết bố mẹ cô ta. Chúng ta nên đi tìm sự đột phá mới rồi.” Ninh Thư tỏ ra ấm ức buồn rầu, ra vẻ tuyệt vọng vì bị đàn ông bỏ rơi.
Tô Bác thay đổi sắc mặt, ông nửa vời thông tin này, ông nói: “Làm ăn là làm ăn, Tiêu Diễn chưa đến mức vì một ả đàn bà mà phá hoại chuyện làm ăn giữa hai nhà đâu.”
Ninh Thư đáp trả hờ hờ trước câu nói của Tô Bác.
Bởi vì Tô Manh chuyện gì Tiêu Diễn cũng làm ra được, nếu không thì làm sao bày tỏ tình yêu dành cho Tô Manh, thực hiện hy vọng chung một nhà của hai đứa con, mong muốn bố mẹ yêu thương lẫn nhau được.
“Lấy chồng thì phải giúp chồng dạy con, đừng có lẫn lộn với chuyện làm ăn.” Tô Bác nói tiếp: “Chăm cho khỏe lên rồi sinh người thừa kế cho nhà họ Tiêu mới là chuyện đúng đắn. Còn về hai đứa con của Tô Manh chỉ là con riêng, không lay chuyển được địa vị của con đâu.”
Ninh Thư chùng lòng, cô không ngờ Tô Bác bảo thủ như vậy, dễ thấy còn chẳng tin lời cô nói. Lẽ nào nhà họ Tô không thoát khỏi kết cục bị phá sản ư.
Ninh Thư nghĩ một lát, cô thấy mình đã nóng vội. Chuyện làm ăn giữa nhà họ Tiêu và nhà họ Tô vẫn luôn yên ổn, cũng không có xảy ra bất trắc gì, bỗng dưng cô đến nói rằng nhà họ Tiêu muốn trở mặt với nhà họ Tô, đương nhiên Tô Bác không tin rồi.
Có lẽ Tô Bác nghĩ rằng cô bị mất con và còn cả bị kích thích bởi tình địch Tô Manh nên mới bày tỏ ý kiến bất lợi cho người khác như vậy.
Ninh Thư thấy mình cần tìm được chứng cứ để Tô Bác tin nhưng cũng không đặt hết hy vọng vào nhà họ Tô được.
Cô đã hiểu tại sao bỗng chốc nhà họ Tô trắng tay sạch sành sanh rồi, bởi vì Tô Bác quá tin tưởng nhà họ Tiêu, không thể ngờ một hành động của Tiêu Diễn lại hủy hoại toàn bộ nhà họ Tô.
Bà Tô hỏi Ninh Thư: “Nhiễm Nhi, trưa con có ăn cơm ở nhà không?” Ninh Thư lắc đầu, hôm nay đã đạt được mục đích: “Con không ăn cơm ở nhà đâu.”
Ninh Thư nói rất nghiêm túc với Tô Bác: “Bố ạ, sắp tới nhà họ Tiêu sẽ tìm thấy một khu đất nghe nói là nằm trong quy hoạch của chính phủ. Nhất định khi đó sẽ tìm cách để cho nhà họ Tô cùng tham gia. Vụ này là Tiêu Diễn đối phó nhà họ Hà, có thể con nghĩ nhiều, nhưng mà bố phải chú ý một chút.”
Ninh Thư cảnh tỉnh Tô Bác, nếu con đường này không thông cho nhà họ Tô thì vẫn còn con đường khác ngoài kia. Không ngồi chung với Tô Bác được lâu nhưng Ninh Thư đã nhận thấy thật ra Tô Bác là một người coi thường phụ nữ. Với cô con gái đã gả đi, nói khó nghe thì đã chẳng phải người của nhà họ Tô rồi.
Bỗng nhiên quay về chia rẽ quan hệ hai nhà, chưa biết chừng trong lòng Tô Bác còn đang giận ấy.
Ninh Thư nghĩ ngợi, cô cảm thấy rất bất công, mình về với lòng tốt nhưng mà rõ ràng người ta chẳng hề cảm kích. Lúc Ninh Thư tính ra về thì em trai nguyên chủ Tô Nhiễm trở về.
Tô Lan đang là sinh viên đại học, nhìn thấy Ninh Thư thì chào một tiếng chị đấy à, đôi mắt chuyển đến cái bụng của Ninh Thư, cậu an ủi Ninh Thư: “Chị đừng đau buồn quá, cũng do trẻ nhỏ không hiểu chuyện.”
Ninh Thư nheo mắt, không cẩn thận á, thế mà cũng nói được. Ninh Thư đánh giá Tô Lan, Tô Lan có khuôn mặt giống Tô Bác, cậu mặc sơ mi trắng trông nho nhã lịch sự, cả người tỏa ra phong thái cao quý, là hot con nhà bà boy ở trường.
“Ai bảo với em là Tô Đại Bảo vô ý?” Ninh Thư chau mày chờ Tô Lan.
Ngoài mặt Tô Lan tỏ vẻ bất đồng: “Em Tô Manh đã giải thích với em là con nít không cẩn thận, chị của em mất con rất đau lòng nhưng cũng không thể đùn đẩy mọi chuyện lên đầu một đứa bé chưa hiểu chuyện.”
Câu này chỉ kém vả mặt, cô hãm hại cũng đừng có mà hãm hại một đứa trẻ con.
Ninh Thư thầm ngửa mặt lên trời hét to, lại là một cậu trai quỳ gối trước hào quang mary sue. Dưới hào quang mary sue, đàn ông sẽ càng cúi thấp đầu hoặc sẽ bị đưa lên làm tốt thí tiên phong.
Em trai ruột không tin mình mà còn nói đỡ Tô Manh nữa. Ninh Thư cảm thấy trái tim của mình mới nhói cái, trào ra cảm xúc buồn thương.
Nguyên chủ Tô Nhiễm vừa thương vừa giận vừa bất lực thằng em trai, cô ấy càng ghét Tô Manh thêm.
Ninh Thư thì chỉ có một cảm xúc duy nhất, cô muốn đánh thằng em này được chứ.