Chương 7: Mồ côi

Chuyển ngữ: Wanhoo

Ninh Thư nhồi nhét đồ đạc vào hai cái va li to, kéo va li ra mở cửa lại chạm mặt người phụ nữ dắt bé trai khoảng bảy, tám tuổi.

Ninh Thư lục lọi trí nhớ thì biết đây là mẹ và em trai của người ủy thác. Em trai kém người ủy thác khoảng mười tuổi, là cục vàng trong nhà. Người ủy thác rất yêu thương, chăm lo cho cậu em, bởi vì bố mẹ thường xuyên bỏ nhỏ bên tai muốn hai chị em đùm bọc lẫn nhau, về sau có lấy chồng vẫn cần nhờ nhà mẹ.

Xuất phát từ ruột thịt thêm một chút ích kỷ, Lâm Giai Giai yêu thương em trai hết mực.

Ninh Thư là người ngoài, con mắt người ngoài cuộc nhìn thấy cái nhà này thương mỗi thằng nhỏ. Người ủy thác chỉ là công cụ kiếm tiền bị bóc lột do có giá trị lợi dụng.

Lúc cô bị bố đuổi khỏi nhà, mẹ người ủy thác trốn trong phòng không ra mặt khuyên can, không nói đỡ cho dù chỉ một câu.

Bà Lâm đưa cho cô phong bì dày bịch: “Đây là tiền mẹ chuẩn bị cho con, chỗ tiền này đủ ăn tiêu một thời gian, liệu mà lo cho cuộc sống nhé.”

Không cả rớt được giọt nước mắt, muốn diễn cùng cũng chẳng diễn nổi.

Ninh Thư cầm phong bì đóng cửa phòng. Đừng nói người ủy thác không phải con ruột của cặp vợ chồng này nhé?

“Ting, xuất hiện nhiệm vụ ẩn về bí mật thân thế người ủy thác. Có nhận nhiệm vụ “Tìm kiếm bố mẹ” không?”

Giọng máy cứng nhắc bất thình lình vang lên trong đầu, nghe ra cần hỗ trợ tìm bố mẹ ruột người ủy thác. Nhiệm vụ không thôi đã khó lắm rồi, làm sao cô hoàn thành thêm nhiệm vụ ẩn?

“Có nhận nhiệm vụ “Tìm kiếm bố mẹ” không?”

Ninh Thư từ chối thẳng thừng: “Không.” Rối lắm rồi, tìm gì mà tìm.

Chỉ có năm năm để hoàn thành nhiệm vụ, càng ở thế giới này lâu càng hao nhiều điểm sinh mệnh, khi ấy cô sẽ biến mất chứ chẳng đùa.

Biển người mênh mông nào có dễ tìm.

“Xác nhận nhận nhiệm vụ “Tìm kiếm bố mẹ”?”

“Xác nhận.”

“Bắt đầu nhiệm vụ ẩn “Tìm kiếm bố mẹ”.”

Cô vò đầu hét: “Hả!”

Cô có đồng ý làm nhiệm vụ đâu? Cô đâu muốn nhận nhiệm vụ!

Hệ thống chơi bẩn dắt mũi người ta!

Cô bé có hai mươi điểm may mắn khổ quá, cô bé bị tất cả mọi người bắt nạt, hệ thống cũng lừa cô.

Ninh Thư đần thối mặt, cất phong bì vào va li rồi kéo hai va li to đùng xuống dưới nhà.

Ông Lâm ở dưới nhà trông thấy cái mặt đần thối không biết đi đâu về đâu của Ninh Thư, bày đặt vỗ về an ủi: “Đây chỉ là kế sách tạm thời, bố sẽ đón con sau.”

Ninh Thư mặt không cảm xúc nhìn ông bố giả tạo.

Người ủy thác không phải con ruột nhưng ông ta vẫn nuôi người ủy thác khôn lớn, vẫn cho người ủy thác cuộc sống giàu sang. Đúng là ông ta có ủ mưu lợi dụng, nhưng không chắc có ghét người ủy thác.

Cơ thể này nhẹ nhõm khi biết không phải con ruột.

Bị lợi dụng tức có giá trị lợi dụng, phải trả giá mới được có cuộc sống giàu sang tiền tiêu như nước mà có những người cả đời chưa chắc được hưởng thụ.

Cơ thể này có giận nhưng không hận.

Ninh Thư nhẹ lòng, may mà không có nhiệm vụ dạng như trả thù ông Lâm.

Ninh Thư lười đôi co với ông Lâm kéo hai va li cồng kềnh ra cổng, vẫy taxi thuê nhà nghỉ ở tạm một đêm. Hôm sau cô thuê phòng trọ gần trường, phòng nhỏ nhưng đủ không gian cho Ninh Thư sống một mình.

Bàn giao phòng xong cô xắn tay áo dọn dẹp, chà lau tất cả ngóc ngách, lau phòng sáng bóng mới vươn vai hài lòng.

Cô thích cơ thể nhớp nháp mồ hôi. Kiếp trước bị con ma bệnh ám mười mấy năm, cô không được đi lại, ngày qua ngày nằm trên giường bệnh không bằng người tàn tật.

Giờ khác, cô có sức nhảy nhót khắp phòng

Dọn xong phòng Ninh Thư lại cắp sách đi học. Đối tượng nhiệm vụ đi học, cô phải đến trường để hoàn thành nhiệm vụ.

Mới vào trường đã để ý thấy học sinh săm soi, chỉ trỏ cô. Cô đi đến gần, bọn chúng tản ra như cô mắc bệnh truyền nhiễm. Có đứa làm màu đến mức bịt mũi, làm cô phải ngửi lại người kiểm tra.

Ninh Thư vào lớp, cả lớp cười ồ lên, Ninh Thư chẳng hiểu gì.

An Dung đi đến hách dịch: “Mặt mày làm từ sắt à mà vẫn dám vác mặt đi học?”

Cô ta còn định véo má Ninh Thư, Ninh Thư né tránh, hăm dọa: “Cái tay làm gì đấy.”

Lễ nghi là học phần bắt buộc trong chương trình học ở ICE. Con bé này hơi tí động tay động chân xấu mặt học viện.

An Dung không nghĩ bao cát cô đấm mỗi ngày dám né tránh. Cô hằm hằm vứt báo vào mặt Ninh Thư.

Ninh Thư né sang bên, nhặt tờ báo lên xem.

Tờ báo giật tít ông Lâm tuyên bố cắt đứt quan hệ với con gái, Lâm Giai Giai không còn là con nhà họ Lâm, không có quan hệ với nhà họ. Tóm lại là tuyên bố vô cùng tuyệt tình.

An Dung trào phúng: “ICE không phải nhà trẻ tình thương, mồ côi mà mặt dày đi học.”

Cả lớp phá ra cười, Ninh Thư nghe chối tai, không hiểu suy nghĩ của cô cậu học sinh.

Sách cô đọc viết bạn bè cấp hai ngây thơ, bạn bè cấp ba trong sáng không vụ lợi, khác hoàn toàn bạn bè đại học chơi với nhau đầy rẫy toan tính.

Thực tế thì cô lại thấy học sinh cấp ba buông những ngôn từ độc ác nhất, xấu xa nhất dành cho cô bạn yếu đuối.

Ninh Thư quên mất ICE là xã hội thu nhỏ, thậm chí khốc liệt hơn xã hội bên ngoài.

Mai này học sinh trong trường toàn các nhân vật máu mặt, không thể đem so với học sinh ở trường bình thường.

Lỗi của Ninh Thư là cô yếu đuối, là cô bị bố mẹ ruồng bỏ, là người không có tư cách đứng chung hàng với họ.

Ninh Thư gập tờ báo cất vào cặp sách, ung dung ngồi vào chỗ trước sự khinh bỉ của cả lớp.

An Dung bị Ninh Thư bơ tức tối lườm nguýt, ý nói mày cứ đợi đấy.

Kể ra cũng là nghiệt duyên, người ủy thác ngồi ngay sau Lăng Tuyết.

Bàn của Ninh Thư thiếu một chân, mặt bàn rạch ngang rạch dọc.

Một lũ hư đốn!