Chuyển ngữ: Wanhoo
Lâm Giai Giai ngẩng mặt dậy khỏi bàn, cô mơ màng, ngẩn ngơ nhìn miệng cô giáo đang khép mở trên bục giảng.
Lâm Giai Giai nhìn về chỗ ngồi phía trước theo thói quen, đứa con gái cô ghét nhất đã biến mất thật rồi. Cô đang mơ ư, mọi chuyện trong mơ đã thật sự xảy ra?
Lăng Tuyết đã biến khỏi cuộc sống của cô thật rồi à?
Cô nhìn thấy hết mọi chuyện, người trong mơ là cô nhưng lại chẳng phải cô.
Chuông hết giờ vang lên, Lâm Giai Giai đứng dậy ra khỏi chỗ và tất nhiên cái bàn ba chân đổ xuống đất. Đây là việc thật bẽ mặt nhưng không hiểu sao Lâm Giai Giai rất bình tĩnh, cô thản nhiên nâng cái bàn dậy.
Ngay cả những người xung quanh cũng chỉ liếc cô một cái rồi quay đi, không quan tâm đến cô, khác hoàn toàn với những con mắt trào phúng ngày trước, từ thái độ miệt thị giờ chuyển sang trạng thái làm lơ rồi.
An Dung bắt nạt cô khi trước bắt gặp tầm mắt cô cũng hừ một tiếng rời mắt đi hướng khác. Lâm Giai Giai càng thắc mắc, không lẽ mọi chuyện cô nhìn thấy trong mơ đều là thật?
Đang suy nghĩ miên man, bỗng trong lớp có hai người đàn ông khênh một cái bàn mới đến chỗ Lâm Giai Giai, họ đặt bàn mới vào chỗ của cô.
Lâm Giai Giai hỏi: “Các chú làm gì thế?” Bàn của cô đã bị hỏng lâu rồi, cái bàn bị người ta trút giận, bị người ta rạch dao lên mặt, cả một chân cũng bị gãy đó thôi.
Một nhân viên công tác trong trường nói: “Đây là sắp xếp của học viện, bàn cháu hỏng thì phải thay.”
Lâm Giai Giai bĩu môi, sao dạo trước không cho mà giờ lại đi đổi. Thế nhưng Lâm Giai Giai biết ý, cô chỉ nói: “Cháu cảm ơn.”
“Là tôi bảo họ thay bàn cho cậu đấy.” Lãnh Ngạo đút tay túi quần đi đến trước mặt Lâm Giai Giai rồi nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.
Khoảnh khắc Lâm Giai Giai trông thấy Lãnh Ngạo, cô bắt đầu chau mày theo bản năng. Lâm Giai Giai có hơi khó hiểu cảm xúc của mình, theo lý thì cô phải rất lâng lâng phấn khởi khi nhìn thấy cậu ấy, không thể nào lòng cô lại khó chịu như vậy, tại sao nhỉ?
“Cậu có ý gì?” Chẳng hiểu sao Lâm Giai Giai rất ngứa tay, rất muốn đánh Lãnh Ngạo một trận, muốn quật ngã cậu ấy.
Lãnh Ngạo nhăn mày: “Cậu không vui à? Tôi chuẩn bị bàn mới cho cậu đó.”
Lâm Giai Giai cảm ơn có lệ: “Cảm ơn nhé.” Cô ngẩng đầu nhìn Lãnh Ngạo, cậu ta rất cao, mặt đẹp, đôi mắt cậu như chứa cả ngàn dặm tinh tú.
Ấn tượng về Lãnh Ngạo vẫn giống như lần đầu nhưng trái tim Lâm Giai Giai không còn xốn xang.
“Cậu thích cái bàn này không?” Lãnh Ngạo thấy Lâm Giai Giai ngẩng lên đánh giá mình thì bối rối khó hiểu, cậu sờ cái mũi.
Lâm Giai Giai trả lời Lãnh Ngạo: “Ờ, cảm ơn.”
Lãnh Ngạo hất cằm hỏi: “Hôm trước tôi có nói muốn cậu trở bạn gái tôi, cậu nghĩ sao rồi?”
Bạn gái, khi nào thế? Lâm Giai Giai xì một tiếng, cô chẳng nhớ gì cả, có rất nhiều sự việc trật đường ray như không thấy Lăng Tuyết và giờ là Lãnh Ngạo muốn mình trở thành bạn gái cậu ấy.
Làm bạn gái Lãnh Ngạo là điều trước kia cô không dám mơ tưởng. Lâm Giai Giai do dự không trả lời.
Ánh sáng trong đôi mắt Lãnh Ngạo nhạt dần: “Nếu cậu không trả lời tôi sẽ xem như cậu đồng ý, từ giờ trở đi cậu chính là bạn gái của tôi.”
Lâm Giai Giai hậm hực: “Tôi đâu có đồng ý, làm ơn đừng có tự mình quyết định như thế.” Ấy, từ bao giờ cô nói chuyện cũng có khí thế thế này?
Lãnh Ngạo sầm mặt, vừa bực dọc cũng tủi thân.
Lâm Giai Giai vòng qua Lãnh Ngạo đứng bất động để ra ngoài lớp học. Giờ đầu cô có hơi loạn, tại sao ngủ một giấc dậy thế giới lại thay đổi hết thế này?
Vừa ra khởi lớp học cô đã gặp một người đàn ông có dáng người cao ráo mặc áo blouse trắng đang dựa vào lan can. Trông anh ta rất khó gần, anh ta đeo mắt kính gọng vàng, nho nhã và có phần xa cách.
Lâm Giai Giai nhìn thấy người này bỗng nhói lòng, trực giác cho hay người đàn ông này rất nguy hiểm, Lâm Giai Giai đi qua anh ta chuẩn bị rẽ vào nhà vệ sinh.
Một bàn tay kéo Lâm Giai Giai lại, Lâm Giai Giai chào anh ta: “Em chào thầy.”
Đây là thầy y tế của trường.
Thầy y tế nheo mắt dò xét Lâm Giai Giai xa lạ không cười đùa ngây ngô hay cười cợt lấy lòng anh như trước đây.
Lâm Giai Giai hỏi: “Có chuyện gì thế thầy?”
Thầy y tế buông tay Lâm Giai Giai, hỏi: “Em không phải em ấy?”
“Gì cơ?” Lâm Giai Giai khó hiểu.
Đôi mắt ông chú y tế ngưng đọng sau đó anh ta nhoẻn miệng cười: “Thầy nhận nhầm người.”
Nói xong rồi quay đi để lại Lâm Giai Giai đứng nhìn bóng áo trắng dài tung bay.
Lâm Giai Giai lắc đầu, cô cần bình tĩnh lại. Chuyện tiếp sau đó càng làm Lâm Giai Giai hết nói nổi.
Bố cô nghe nói cô làm bạn gái Lãnh Ngạo thì muốn đón cô về nhà họ Lâm. Đuổi cô đi giờ muốn đón cô về là cái thể loại gì?
Lâm Giai Giai chưa từng nghĩ đến việc sẽ về nhà họ Lâm, tuy giờ cô đơn lẻ bóng nhưng cô vẫn tự lo được cho mình, cô thấy rất tự do.
Ông ta ngả bài tình thân với cô, nói ngày đó khó xử bao nhiêu, Lâm Giai Giai chỉ biết cười trừ. Cái lúc không cần thì kéo lên chặn súng, cô vẫn giữ tờ báo đưa tin đoạn tuyệt quan hệ đấy.
Lâm Giai Giai không biết ai đã nhập vào người cô nhưng cô rất muốn cảm ơn người ấy. Cô chưa bao giờ nghĩ đến ngày cuộc sống mình được tự do như thế này. Mỗi ngày không phải nghe bố nhồi nhét gì mà vì dòng họ, tóm lại phải trả giá hết thảy vì cái nhà này.
Họ không phải bố mẹ ruột của cô. Vợ chồng nhà họ Lâm lấy nhau đã lâu nhưng không có con, có lời mê tín rằng nếu nhận nuôi một đứa con trước sẽ tự nhiên có duyên sinh con cái.
Lâm Giai Giai chỉ là đứa con được nhận nuôi, nếu đã bị đuổi đương nhiên sẽ không quay về nữa.
Nếu học viện ICE không đuổi cô, cô vẫn sẽ đi học. Lâm Giai Giai cười cười, rõ ràng là con nhỏ mồ côi lại dám đi học ở học viện quý tộc, cô mặt dày như này từ khi nào vậy?
Từ sau khi từ chối Lãnh Ngạo, Lãnh Ngạo lại bắt đầu theo đuổi Lâm Giai Giai, có những lúc phiền cậu này quá cô sẽ quật ngã cậu luôn và ngay.
Về phần Lãnh Ngạo, có vẻ như đã vô cùng quen thuộc với hình thức ở bên nhau như thế này, cậu ta không còn bực bội nữa. Lâm Giai Giai đến 囧, không lẽ Lãnh Ngạo thích kiểu này, người ta bợ đỡ thì làm bộ kiêu ngạo, giờ quay sang kiêu căng hời hợt, động cái là đánh, thế mà còn thích.
Lâm Giai Giai lấy làm lạ, cậu ta đang tự ngược mà? Đừng nói do có quá nhiều người tung hô nên giờ cậu ta thích bị đánh nhé?
Đồ thần kinh!