Chuyển ngữ: Wanhoo
Ông chú y tế giật mí mắt, đôi mắt thâm sâu nhìn Ninh Thư không biết đang toan tính điều gì. Ninh Thư bị anh ta nhìn mà giật thót, cô xua tay: “Không cần tìm bố mẹ giúp tôi đâu, gen tôi rất kém, chú đừng giải phẫu tôi.”
Ông chú y tế hừ lạnh khinh thường bộ dạng của Ninh Thư: “Trông cái bộ dạng không có tiền đồ của em kìa, em hãi cái gì, ít ra cũng nên nũng nịu như con nhà người ta chứ.”
Ninh Thư bĩu môi, không có thực lực tuyệt đối thì nũng nịu chỉ là cái rắm: “Vâng ạ...”
“Tôi nhớ rồi, ừ, em lượn được rồi.” Ông chú y tế lại phủi vạt áo trắng dài, rõ ràng ở ngoài không bám gì cả nhưng ông chú vẫn cứ vỗ, chứng ám ảnh nặng thật.
Ninh Thư ờ một tiếng sau đó lượn duyên dáng, lượn vội, mới về đến lớp còn chưa định hình cô đã bị lôi tay ra ngoài.
Ninh Thư vùng khỏi tay Lãnh Ngạo, đanh giọng hỏi: “Làm gì đó?”
Lãnh Ngạo nhìn cô tức đến cánh mũi phập phồng: “Cậu đi đâu thế, tôi tìm khắp nơi mà không thấy, cậu có biết Lăng Tuyết đi đâu không?”
“Sao mà tôi biết được, tôi đâu phải người hầu của Lăng Tuyết, sao mà biết được cô ta đi chỗ nào.” Ninh Thư thờ ơ, Lãnh Ngạo nhăn mặt, ánh mắt vừa bi thương vừa oán thán lại tức giận cũng có cả ghen ghét... Tóm lại rất nhiều cảm xúc rất khó nhận định, vô cùng khó xác định.
Ninh Thư cảm thấy cái cậu này bị Lăng Tuyết làm cho phát điên rồi, thấy oắt con có hơi đáng thương, Ninh Thư rất có hứng mỉa mai cậu ta: “Thôi đi, Lăng Tuyết người ta đâu có vồ vập cậu, sao phải ai oán thế làm gì.”
“Cậu...” Lãnh Ngạo tức đến ngón tay chỉ Ninh Thư cũng run rẩy: “Cái đồ chết tiệt.”
Sau đó xoay người bỏ đi luôn.
Lăng Tuyết mất tích ở ICE gây ảnh hưởng khá lớn bởi sự thật Lăng Tuyết quá nổi tiếng, quá được mọi người tung hô. Cô ta đến muộn một lúc cũng có người để ý huống chi đã mấy ngày không đi học.
Một thời gian Lăng Tuyết không đi học kéo theo rất nhiều tin đồn, có người bảo Lăng Tuyết được bao nuôi, có người nói Lăng Tuyết bị sát hại, cũng có người kể thấy Lăng Tuyết làm ở quán bar, tóm lại là muôn màu muôn vẻ.
Trong những câu chuyện truyền tai nhau về người đẹp đều có mùi ám chỉ, Ninh Thư mắt điếc tai ngơ với những tin đồn ấy, nhiệm vụ của cô chỉ là làm cho Lăng Tuyết kiêu ngạo mất tất cả.
Lăng Tuyết mất tích ngày càng đồn thổi đủ điều dơ bẩn trong miệng bạn học.
Ngoài ra còn có một tin đồn khác mà Ninh Thư nghe xong quả thật cười ra nước mắt, đó là hai cậu ấm lõa thể bị người ta phát hiện.
Hai cậu con trai trần truồng nằm bên nhau không mảnh vải che thân, khu vực nhạy cảm cũng phơi ra. Hai chú chim nhỏ của hai cậu ấm bị không biết bao nhiêu người nhìn thấy, một số bé gái bạo gan dám nhìn thẳng vào chú chim nhỏ có kích cỡ tương đối của họ.
Rõ ràng là np nhưng giờ lại bị nói là gay, đến các bạn khác cũng nghi ngờ Lãnh Ngạo, dù gì thì họ chung một nhóm.
Lãnh Ngạo phải nói là lộn mề gà, rõ ràng bị bạn thân thậm chí còn coi nhau là anh em bán đứng, thế mà lại bị đồn là đồng tính. Chết tiệt, cậu mới là người oan nhất, khổ nhất.
Khi hai cậu bạn hỏi cậu Lăng Tuyết ở đâu, Lãnh Ngạo cười khẩy, một lũ lăn lộn bên nhau còn mặt dày hỏi cậu Lăng Tuyết ở đâu.
Đục tường nhà cậu giờ còn mặt mũi hỏi nữa, Lãnh Ngạo thề không bao giờ qua lại với hai cái thằng chó này.
Lãnh Ngạo tặng cho mỗi người dưới đất một đạp. Cậu phát hiện mình rất khoẻ nhưng tại sao luôn thua cô gái Lâm Giai Giai bạo lực, đúng thật là.
Bất tri bất giác Lãnh Ngạo lại đi đến ngoài lớp Ninh Thư, gần như ngày nào cậu cũng đến lớp này, trước kia là đến tìm Lăng Tuyết, sau là ngày ngày phải đến làm một trận với Lâm Giai Giai, thành ra cậu cứ quen chân đi đến.
Lãnh Ngạo đứng ở cửa ngắm Lâm Giai Giai qua cửa kính, cậu ấy đang chăm chú đọc sách, ánh nắng hắt lên người trông cậu ấy tĩnh lặng như một đóa hoa lan.
Ninh Thư khẳng định có người đang nhìn mình, cô quay sang thấy là Lãnh Ngạo ngoài cửa sổ thì chau mày, dám chắc cậu này lại đến hỏi Lăng Tuyết ở đâu.
Ninh Thư không hiểu, tại sao ngày nào Lãnh Ngạo cũng đến hỏi cô chuyện Lăng Tuyết, cô có biết đâu. Từ thái độ của Lãnh Ngạo, cô thấy cậu ta cho rằng cô có liên quan đến việc Lăng Tuyết mất tích, mặc dù có liên quan thật.
Lãnh Ngạo thấy mình bị phát hiện bỗng luống cuống mất tự nhiên, nhìn trộm bị người ta bắt được nên hơi ngượng. Lãnh Ngạo hít sâu nghênh ngang đi đến trước mặt Ninh Thư, hất cằm, nhìn Ninh Thư đầy kiêu ngạo: “Tôi hỏi cậu Lăng Tuyết ở đâu?”
“Tôi đã bảo tôi không biết mà, sao cứ nằng nặc hỏi tôi thế, cậu đi mà hỏi anh em tốt của cậu ấy, đáng tin hơn tôi nhiều.”
“Tôi... Tôi.” Lãnh Ngạo bỗng nghẹn họng, cậu nói: “Trực giác mách bảo cậu có liên quan đến việc Lăng Tuyết mất tích.”
Cút đi, cậu là đàn bà à mà có giác quan thứ sáu.
Tuy việc Lăng Tuyết mất tích bị mọi người nói ra nói vào vài bận rồi quên nhưng với người có lòng như Mặc Lãnh Hiên thì ông trùm xã hội đen vẫn không có từ bỏ, thậm chí anh ta còn muốn tóm Ninh Thư hỏi chuyện Lăng Tuyết.
Biết ngoài trường đều là người của xã hội đen, Ninh Thư càng không dám bước ra khỏi cổng.
Lãnh Ngạo biết có người kiếm chuyện với Ninh Thư, cậu đứng trước mặt Ninh Thư ngạo nghễ nói chỉ cần cô làm bạn gái cậu, cậu sẽ giải quyết chuyện ngoài kia.
Ninh Thư: ...
Ninh Thư không hề muốn dính dáng gì đến người ở thế giới này. Cô là người phải rời khỏi đây, về phần cậu Lãnh Ngạo giao cho người ủy thác xử lý.
Khiến Ninh Thư vui hết xẩy đó là ông chú y tế mang tin bố mẹ ruột người ủy thác đến. Kể ra cũng là bi kịch, người ủy thác chỉ là đứa con gái bị bố mẹ ruột bán vì nhà rất nghèo, nghe có người giàu muốn mua con gái, họ không chần chứ bán con ngay.
Đó đều là việc của người ủy thác, Ninh Thư đã tìm giúp bố mẹ ruột của người ủy thác, cô không phải người ủy thác sẽ không quyết định thay người ủy thác.
Ninh Thư cảm thấy nhiệm vụ này cũng hoàn thành khá ổn rồi, đang suy nghĩ khi nào rời khỏi thế giới thì trong đầu vang lên tiếng hệ thống cứng nhắc: “Hoàn thành nhiệm vụ, có rời khỏi thế giới không?”
“Có.” Ninh Thư trả lời có ngay.
Sống mãi trong thế giới này rất mệt mỏi, nhiệm vụ khó quá, nếu không nhờ ông chú y tế thì Ninh Thư cũng chẳng cả có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ.
Nói nhờ hơi sai mà phải chính xác là lợi dụng triệt để, Ninh Thư chỉ biết chúc ông chú y tế thực hiện thí nghiệm thành công.