Chuyển ngữ: Wanhoo
Thay đạn xong Ninh Thư chĩa súng vào Lăng Tuyết, Lăng Tuyết tái mặt điều động linh khí trong cơ thể cản viên đạn. Ninh Thư và Lăng Tuyết ở vào thế kìm kẹp.
Linh khí thế giới này loãng đến mức khó chấp nhận, đan điền trống rỗng, linh khí tích tụ trong cơ thể cô đã không còn, gân mạch cũng bắt đầu căng đau.
Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Nếu cái thứ qủy quái này bắn vào người cô như trước kia, cô vung tay áo đã xử lý xong chứ nào có khó khăn như bây giờ. Đã thế do cô mới tạo một lá chắn, linh khí đã hết nên không thể tấn công nữa.
“Mày chán sống thật rồi.” Giọng nói ghê rợn rít ra từ kẽ răng Lăng Tuyết mang theo hơi thở chết chóc mãnh liệt.
Ninh Thư mím môi, cô biết lần này cô nhổ lông nữ chính nhưng cô không hối hận. Lăng Tuyết muốn rút linh hồn cô, chẳng lẽ cô phải chìa cổ cho cô ta rút linh hồn, linh hồn là tất cả của cô.
Ninh Thư ghìm súng, nheo mắt ngắm lá chắn linh khí ngày càng yếu của Lăng Tuyết, Ninh Thư lại nã hai phát súng.
Ninh Thư bắn như bắn bia ngắm, cô ta cứ đứng im thế để cô bắn.
“Đừng có khinh người quá đáng.” Lăng Tuyết tức điên, ngoại trừ lúc đánh nhau với người đàn ông kia, còn lại cô ta chưa bao giờ chật vật như bây giờ ở thế giới này.
Viên đạn rơi xuống đất liên tục mà lá chắn linh khí của Lăng Tuyết cũng nổ bùm. Một viên đạn ghim vào xương quai xanh cô ta. Ninh Thư bắt trúng cơ hội nổ thêm một phát súng nữa, Lăng Tuyết nhanh mắt né tránh.
Lăng Tuyết phẫn nộ trước sự khiêu khích của Ninh Thư, cô ta muốn giết chết Ninh Thư. Nhưng Lăng Tuyết không có linh khí thì chỉ là người bình thường, cô ta vẫn chưa ngu đến mức lấy máu thịt ra nghênh chiến vũ khí của thế giới này.
Ninh Thư không quan tâm các bước chiến đấu gì đó, nữ chính đang là hổ mất nanh, chẳng lẽ thương không giết mà đợi nữ chính khỏe lại.
Ninh Thư không cao cả như vậy.
Ninh Thư nã hai phát súng vào Lăng Tuyết, đương nhiên với trình độ vòng số năm của cô thì không bắn trúng, xem ra cần luyện nhiều hơn nữa. Lần này nữ chính không phòng bị mới thành cái bia ngắm, lần sau nữ chính mà thấy cô nhất định sẽ giết chết cô.
Lăng Tuyết xây xẩm mặt mày tức giận ngút trời, cô bịt vết thương mở cửa chạy ra ngoài. Ninh Thư đuổi theo vội, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Không ai hiểu sự tàn nhẫn của nữ chính hơn cô.
Ninh Thư giấu khẩu súng trong quần áo, đuổi theo Lăng Tuyết ra ngoài sảnh tiệc.
Sảnh vẫn đắm chìm trong tiếng nhạc du dương. Lăng Tuyết bị Lãnh Ngạo chặn lại, ngoái đầu nhìn thoáng qua Ninh Thư đang đuổi theo mình, Lăng Tuyết mất kiên nhẫn với cậu ta.
Đương nhiên Ninh Thư sẽ không nổ súng trước mặt nhiều người, làm chỗ này hỗn loạn để Lăng Tuyết trốn thoát sẽ rất phiền phức. Lăng Tuyết đang bị Lãnh Ngạo giữ lại nói hươu nói vượn, mặt Lăng Tuyết trắng bệch như ma, cô ta đang mất kiên nhẫn.
Cô ta mặc đầm đen, rõ ràng nữ chính đang chảy máu nhưng Lãnh Ngạo không hề hay biết.
Ninh Thư hả hê, bước chậm rãi qua đến chỗ hai người, ai bảo cô ta trăng hoa lắm vào.
Lăng Tuyết thấy Ninh Thư đến gần thì đẩy Lãnh Ngạo ra sau đó chạy ra cửa. Lãnh Ngạo bị đẩy còn đang ngây ngốc lại bị Ninh Thư theo sau đạp cho phát can tội cản đường.
Lăng Tuyết ngoái nhìn cô gái vẫn luôn đuổi đằng sau, cơn tức tối cùng với cơn đau ở ngực làm Lăng Tuyết đắm chìm trong nỗi căm hờn. Cảm giác ngập ngụa trong bất lực giống như cô đã quay về thế giới tu chân, quay về nơi bị người khác đuổi giết.
Hôm nay, cô bị một con kiến cắn.
Lăng Tuyết thề, ngày sau phải giết sạch những con rối mua vui nhảy nhót trước mặt cô.
Ninh Thư thấy may mắn khi mình học Taekwondo giúp tăng cường thể lực, chứ không đua ma-ra-tông với nữ chính quả thật không căng nổi.
Đang chạy bỗng nhiên có một chiếc xe chắn trước mặt Lăng Tuyết, Lăng Tuyết đắn đo không biết đó là địch hay bạn. Ninh Thư bám sau cũng dừng lại và chạy về theo trực giác.
Theo lẽ thường, nữ chính gặp nạn sẽ luôn có quý nhân giúp đỡ. Quý nhân của cô ta xuất hiện đến phiên cô đen đủi. Cô không nghĩ với trình độ bắn súng vòng số năm của mình có thể đấu súng với người khác.
Thật vậy, Ninh Thư ngoảnh lại thì nhìn thấy một người đàn ông xuống xe nổ một phát súng về phía cô. Ninh Thư nằm bò ra đất rất mất mặt, sau đó đứng phắt dậy trốn mất dạng.
Lăng Tuyết thấy người đàn ông thì khó chịu ra mặt, cứ nhìn mình chằm chằm rồi khịt mũi hỏi: “Bị thương à?”
“Thấy cả rồi còn hỏi.” Lăng Tuyết hơi giận: “Anh định đục nước béo cò tiêu diệt tôi rồi sáp nhập băng nhóm của tôi sao?”
Người đàn ông kia bật cười, bế bổng Lăng Tuyết ném cô ta vào trong xe. Lúc khởi động xe còn chế nhạo Lăng Tuyết: “Nữ vương bóng đêm mà lại bị một con nhãi đánh bị thương.”
Lăng Tuyết bịt vết thương đang đau điếng, nghe tiếng cười nhạo của anh ta, cô quát: “Im đi.”
Ninh Thư trốn một góc nhìn xe chạy xa rồi mới thở phào. Từ giờ cô phải luôn chú ý, Lăng Tuyết ăn quả đắng hẳn là sẽ xé xác cô.
“Bíp bíp...” Tiếng còi dồn dập làm Ninh Thư giật nảy mình, chẳng ngờ sau cửa kính xe hạ xuống lại là ông chú y tế.
Thầy y tế gọi Ninh Thư: “Lên xe.”
Ninh Thư lên xe ngay, thầy y tế khởi động xe, chiếc xe phi nhanh như gió.
Ninh Thư gần như phải hét to để hỏi: “Chú có thể đi chậm chút không?” Nhìn sang thấy thầy y tế lái xe lại mặc áo măng tô đen làm cô rất không biết nôn kiểu gì.
Thầy y tế nhìn chiếc xe phía trước, hỏi: “Nãy là chiếc xe kia?”
Ninh Thư hơi chậm hiểu, hỏi lại: “Gì cơ?”
“Lăng Tuyết lên chiếc xe kia à?” Thầy y tế quắc mắt nhìn Ninh Thư rùng rợn chưa từng có, rất giống muốn xử lý rác thải vô dụng.
Ninh Thư trả lời: “Đúng, đúng là chiếc xe này.”
Ninh Thư thắc mắc, thầy y tế đuổi theo làm gì, chẳng lẽ anh ta muốn cứu nữ chính? Chú ơi đừng làm thế, cô liều sống liều chết mới làm Lăng Tuyết chảy chút máu đó.
Ninh Thư hỏi dè dặt: “Đừng bảo chú định cứu cô ta nhé?”
“Tôi cần cô ta.” Thầy y tế nói.
Phắc diu, phắc con nhà bà diu. Ninh Thư nhăn nhó mặt mày, chán nản: “Đã thế sao chú còn đưa súng cho tôi.”
Thầy y tế liếc xéo Ninh Thư đầy khó hiểu: “Tôi cho em súng và tôi cần Lăng Tuyết có xung đột gì?”
Ninh Thư: ...
Tại sao ông chú y tế làm người khác thấy quái gở thế nhỉ, mồm bảo cần Lăng Tuyết nhưng vẫn cho cô súng bắn nữ chính.
Đừng có nói anh ta muốn diễn cái màn nặng đô yêu hận tình thù cầm tù quấn quít nhé.
Ninh Thư phe phẩy tay quạt lấy gió, chú không xuất hiện trong cốt truyện đâu, hay chú là đại boss bí mật? Trời ạ, tóm lại thì cái cốt truyện này biến thái đến mức nào!