Thời tiết bắt đầu trở lạnh, Hoàng thành đã bước vào mùa thu, Chử Dịch Phong cầm thiếp Lễ bộ trình lên đưa cho Lăng Tiêu: “Nhìn xem, đây là Lễ bộ đặt tên cho tiểu Hoàng tử, huynh học vấn tốt, nhìn xem cái nào tốt nhất.”
Lập tức sắp đến lễ tiểu Hoàng tử được trăm ngày, ngày ấy ấn theo lệ sẽ đại yến ba ngày, thỉnh các quý tộc trong Hoàng thành cùng đại thần cáo mệnh dự yến, bởi vì hiện giờ Chử Dịch Phong đang trong hiếu tang nên Chử Dịch Phong phá lệ, chỉ cho phép mở tiệc chiêu đãi một ngày.
Trăm ngày thì phải định tên cho tiểu Hoàng tử, Chử Dịch Phong cầm thiếp Lễ bộ đưa lên do dự nửa ngày, vẫn muốn hỏi ý Lăng Tiêu.
Theo thứ tự đặt tên đồng lứa của Chử Dịch Phong tên lót là chữ Dịch, tiểu Hoàng tử này đồng lứa lấy tên lót là chữ Dục, trưởng tử của Tuệ vương lấy tên là Chử Dục Minh.
Lăng Tiêu tiếp nhận thiếp, đây là trưởng tử của Chử Dịch Phong nên rất được coi trọng, Lễ bộ cũng vắt hết óc nghĩ ra tới bốn cái tên cho Chử Dịch Phong chọn, Chử Dục Du, Chử Dục Nhân, Chử Dục Kệ, Chử Dục Ngao. Mỗi cái tên mặt sau đều có không ít điển cố không ít ngụ ý, cũng đều không tệ lắm. Chử Dịch Phong chọn nửa ngày cũng không biết cái nào tốt, Thái hậu cũng mặc kệ, nói hài tử là của y, phải để cho y chọn.
Lăng Tiêu nhìn nửa ngày, cười: “Đều không tồi…… nhưng đều……”
Chử Dịch Phong cười cười: “Huynh cũng không chọn được à, nếu không huynh lại nghĩ ra một cái tên khác đi?”
“Dục……” Lăng Tiêu trầm ngâm: “Dục…… Vũ, Chử Dục Vũ đi.”
Chử Dịch Phong nhẩm thầm trong miệng mãi mấy lần, cười nói: “Được, nghe rất hay, vậy kêu Chử Dục Vũ đi, không cần nói có sách, mách có chứng cùng ta giải thích, ta cũng nghe không hiểu, vậy cái này đi.” Nói xong đem ba chữ Chử Dục Vũ viết ở trên thiếp đưa cho nội thị: “Đi, đưa đến Lễ bộ đi.”
Xong xuôi chính sự hai người cùng đi Phượng Hoa cung thỉnh an Thái hậu, Thái hậu đang dựa vào trường kỷ bằng gỗ mum đọc sách, thấy hai người tới cười nói: “Được rồi, không cần hành lễ, ngồi xuống dùng trái cây, một lát cùng ta dùng bữa đi.”
“Vâng ạ.” Lăng Tiêu đáp ứng, cười nói, “Tiểu Hoàng tử đã nhiều ngày không gặp, vẫn khỏe mạnh?
Thái hậu gật gật đầu, khẽ vuốt quốc sắc thiên hương tơ vàng mẫu đơn, cười nói: “Tiểu Hoàng tử thực ngoan, cũng không thích khóc, giống như Phong nhi khi còn nhỏ, không khiến người mệt mỏi.”
Chử Dịch Phong cười cười: “Thành thật thì tốt rồi, chỉ sợ làm mẫu hậu mệt.” Thái hậu lắc đầu cười: “Trăm ngày yến sự chuẩn bị tốt chưa? Tuy nói đang hiếu tang nhưng rốt cuộc là Hoàng trưởng tử, nên lo liệu vẫn phải lo liệu chu đáo, không thể làm mất mặt thiên gia chúng ta.”
“Lễ bộ cùng nội vụ phủ đã đem sự vụ ngày ấy chuẩn bị tất cả đều trình lên.” Lăng Tiêu biết Chử Dịch Phong nhất định là không nhìn thấy, vội vàng tiếp nối câu chuyện, cười nói: “Hoàng thượng đều cẩn thận xem qua, con cũng nhìn, không có chỗ nào sơ suất.”
Thái hậu gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, đứa nhỏ này mới sinh ra đã gặp không ít chuyện, ta muốn phải thương nó nhiều hơn một chút mới được, đúng rồi……”
Thái hậu nghĩ nghĩ cười nói: “Ngày sau chính là hài nhi của Trĩ nhi cũng đủ trăm ngày đi? Nếu ta nhớ không lầm, ngày ấy Tiêu nhi con ra cung một chuyến đi, thay ta đưa vài thứ qua đó, đã sớm nói chờ nàng ra ở cữ bảo nàng cùng bọn nhỏ tiến cung tới cho ta nhìn xem. Một chuyện tiếp một chuyện vô cùng bận rộn, con thay ta nói với Trĩ nhi, chờ sau trăm ngày bảo nàng tiến cung một chuyến, ta còn chưa có thấy bọn nhỏ đâu.”
“Di mẫu trí nhớ rất tốt.” Lăng Tiêu cười: “Là ngày sau, con trước thế Trĩ nhi tạ Di mẫu ban thưởng.”
“Lúc ta đi kho xem còn tìm ra mấy khúc sa tanh, rất thích hợp với con, đã cho người đưa đến Thừa Càn cung.” Thái hậu cười: “Đừng nói ta chỉ thương ngoại sinh nữ không thương cháu ngoại trai, đều là tinh lụa con thích.”
Lăng Tiêu vội vàng đứng dậy hành lễ, cười nói: “Tạ Di mẫu ban thưởng.”
Khi nói chuyện đã tới lúc dùng thiện, ba người dùng cơm không đề cập tới. Ngày sau Lăng Tiêu ra cung, mang theo ban thưởng của Chử Dịch Phong và Thái hậu đi Thi phủ chúc mừng.
Mấy ngày sau tới trăm ngày của Hoàng trưởng tử, nói là gia yến, nội vụ phủ được Thái hậu bày mưu đặt kế, làm có thể nói là xa hoa. Buổi sáng Lăng Tiêu bởi vì muốn sửa sang lại tấu chương phải phát ra nên đến muộn một bước, chờ hắn đến thì đại điện chỉ có Thái hậu là chưa có tới. Lăng Tiêu trong lòng thở dài, ngày mai đám Ngự Sử đại nhân lại nhắc mãi, giống như là trong buổi yến mừng Chử Dịch Phong đăng cơ. Lăng Tiêu cũng không dám dễ dàng ngồi vào vị trí, đang muốn tìm thái giám hỏi ghế của mình ở đâu thì thấy Chương công công đã đi tới.
Lăng Tiêu là từ cửa hông đại điện đi vào, mắt của Chử Dịch Phong rất tốt lập tức nhìn thấy, quay đầu phân phó Chương công công vài câu, Chương công công vội vàng chạy xuống dưới đi đến bên cạnh Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói: “Tử Quân Hầu, Hoàng thượng sợ ngài không biết vị trí của mình ở đâu, để nô tài dẫn ngài qua đi.”
**Lăng Tiêu gật đầu theo Chương công công vào điện, Lăng Tiêu nhìn vị trí của mình quay đầu thấp giọng nói: “Đây là Hoàng thượng an bài vị trí cho ta hay là nội vụ phủ an bài vị trí cho ta?”
“Là ý của Hoàng thượng, tất nhiên cũng chính ý của nội vụ phủ.” Chương công công cười: “Tử Quân Hầu không cần lo lắng, Hoàng thượng đã chờ lâu, Hầu gia cũng mau ngồi vào vị trí đi.” **
Chử Dịch Phong an bài cho Lăng Tiêu vị trí rất tốt, hắn còn nhớ rõ y ở Bắc bộ lập quy củ, mặc kệ trường hợp gì Chử Dịch Phong có chỗ ngồi thì tất nhiên Lăng Tiêu cũng có chỗ ngồi dưới mình một chút.
Lăng Tiêu chậm rãi đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, quay đầu đi nói khẽ Chử Dịch Phong nói: “Ngươi không sợ Ngự Sử ngôn quan ngày mai lâm triều cứ nhắc mãi?”
“Không có việc gì.” Chử Dịch Phong thật ra tâm tính vô tư, bị ngôn quan mắng qua vài lần đã sớm bình thản: “Bọn họ nói qua một lần, thấy ta không thay đổi tự nhiên cũng không nói nữa, huynh ngồi nên ngồi xa ta, ta sợ chốc lát quên nói cái gì huynh phải nhắc nhở ta một chút.”
Lăng Tiêu cười khẽ: “Thần tuân chỉ.”
Không bao lâu Thái hậu cũng tới, mọi người hành lễ rồi ổn định chỗ ngồi, Thái hậu như là không nhìn thấy chỗ ngồi của Lăng Tiêu không thích hợp, cùng mọi người hàn huyên vài câu quay đầu đối với Lăng Tiêu cười nói: “Mấy ngày trước hài tử Trĩ nhi đãi yến trăm ngày tốt không?”
“Thực tốt.” Lăng Tiêu đứng dậy khom người nói: “Mọi người hài tử đều tốt, xá muội nhờ thần thế nàng quỳ tạ Thái hậu ban thưởng, chờ mấy ngày liền đưa thiệp tiến cung tới thỉnh an Thái hậu.”
Thái hậu mỉm cười gật gật đầu: “Bảo nàng chọn một ngày thời tiết tốt, mang theo hài tử tới.”
Lăng Tiêu gật đầu: “Vâng.”
Chử Dịch Phong nhìn Lăng Tiêu ngồi xuống nhẹ giọng cười nói: “Xem, mẫu hậu cũng không nói cái gì.”
Lăng Tiêu quay đầu nhìn Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong căn bản không sợ bọn ngôn quan, nửa ngày này chỉ lo lắng Thái hậu thấy sẽ có dị nghị, lúc này thấy Thái hậu cũng không thèm để ý rốt cuộc yên lòng, trên mặt nhịn không được lộ ra chút đắc ý như hài đồng làm chuyện xấu, Lăng Tiêu nhìn buồn cười, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Được rồi, phải có uy nghiêm, đừng cứ nhìn ta.”
“Ân ân.” Chử Dịch Phong cúi đầu uống rượu, vẫn nhịn không được thường nhìn về phía Lăng Tiêu.
Không bao lâu Thái hậu lệnh cho các ma ma đem tiểu Hoàng tử ôm ra, lại lệnh Lễ bộ Thượng thư tuyên đọc tên của Hoàng tử đã được định nói không ít ngụ ý ở mặt trên, từ tông tộc lão nhân rồi đến các trung niên từng người đến ôm tiểu Hoàng tử, nói không ít lời cát tường.
Tiểu Hoàng tử hôm nay cũng không tệ lắm, bị lăn lộn nửa ngày cũng chưa từng khóc, ai ôm cũng được, chỉ là không được quay đầu nhìn xem cái này nhìn xem cái kia. Trong triều tất cả mọi người một hồi thấy tiểu Hoàng tử, nguyên bản nghi ngờ huyết thống của tiểu Hoàng tử hiện tại cũng tâm cũng buông thả. Ba tháng hài tử đã có bộ dáng rõ ràng, đôi mắt và cái mũi kia rất giống Chử Dịch Phong, vừa thấy biết là phụ tử, chỉ là đỉnh mày sắc bén chút, môi hơi mỏng, không có thiện tướng của Chử Dịch Phong.
Tiểu Hoàng tử đi tiểu xong thì có chút không vui, miệng nhấp nhấp muốn khóc nhưng không khóc, Thái hậu cười nói: “Chắc là đói bụng? Đem tới đây để bổn cung nhìn xem.”
Ma ma đem tiểu Hoàng tử ôm lấy, Thái hậu hống hống cho người ôm đến phía sau cười nói: “Hết nửa ngày bổn cung cũng mệt mỏi, đại gia khoan tòa, bổn cung mang theo Vũ nhi hồi cung trước.” Lăng Tiêu biết Thái hậu không yên tâm tiểu Hoàng tử, cũng không hề khuyên.
Mọi người nghe vậy cũng vội vàng đứng dậy cung tiễn Thái hậu, Chử Dịch Phong cùng Lăng Tiêu đưa Thái hậu đến cửa đại điện, Thái hậu vỗ nhẹ nhẹ tay Chử Dịch Phong: “Được rồi, trở về đi, nhưng đừng uống nhiều.” Lại quay đầu đối với Lăng Tiêu cười nói: “Tiêu nhi cũng vậy, uống ít thôi.”
Hai người vội vàng đáp lời, nhìn Thái hậu rời đi mới trở vào trong điện, Chử Dịch Phong đảo qua án thượng đồ ăn của mình, lại nhìn thoáng qua án thượng trước mặt Lăng Tiêu: Thịt kho tàu đề bàng, trân châu viên, mai đồ ăn thịt ba chỉ, còn có một cái lẩu lớn, Chử Dịch Phong gật gật đầu, được, đều là những món Lăng Tiêu không ăn.
Tính của Lăng Tiêu Chử Dịch Phong rõ ràng nhất, Lăng Tiêu không phải kén ăn, kén ăn ít nhất đối với thức ăn không thích còn sẽ ăn một ngụm hai khẩu, mà Lăng Tiêu không thích, hắn là một chút cũng không ăn, một ngụm đều không được.
Chử Dịch Phong nhìn xem án thượng đồ ăn của mình, cười nói: “Ngũ vị làm ti làm không tồi, trẫm nhớ rõ Tử Quân Hầu thích nhất cái này, thưởng.”
Lăng Tiêu vội vàng đứng dậy tạ ơn, nhìn Chương công công trình đồ ăn lên trong lòng buồn cười, lăn lộn đi lăn lộn đi, lăn lộn đủ rồi ngày mai bọn Ngự Sử sẽ cùng nhau mắng hắn cho xem. Ngay sau đó bình thản gắp đồ ăn, mắt phượng hơi nhướng nhìn xem dưới điện những lão thần hận không thể đem hắn từ trên chỗ ngồi kéo xuống dưới mà bóp chết, hắn cười khẽ, hận đi, trừ bỏ trong lòng mắng ta ngươi còn có thể làm cái gì?
Sau yến Chử Dịch Phong uống vẫn hơi nhiều Chương công công cùng hai tiểu thái giám đều đỡ không được, bất đắc dĩ Lăng Tiêu đành phải tự mình đỡ, chờ vào Thừa Càn cung đóng cửa cung Lăng Tiêu trực tiếp đem Chử Dịch Phong bế vào tẩm điện.
Hai người đều rửa mặt xong đã tới giờ Tý, Lăng Tiêu đem đèn cung đình tắt một nửa, lên giường nhìn Chử Dịch Phong khuôn mặt ửng đỏ cười khẽ: “Lại gây phiền toái cho ta……” Lăng Tiêu nằm xuống, Chử Dịch Phong theo thói quen lật ngày qua đem đầu tiến vào trong lồng ngực Lăng Tiêu, cọ vài cái ôm Lăng Tiêu liền ngủ.
Cách ngày cũng không có ngôn quan góp lời nói về chuyện đêm qua trong bữa tiệc trăm ngày của hoàng tử, thật ra làm Lăng Tiêu rất ngoài ý muốn, không nên nha…… Đây là làm sao vậy? Là thói quen biết nói cũng không ai nghe cho nên lười nói?
Mặc kệ là vì cái gì, không ai đề cập vừa lúc Lăng Tiêu cũng không thèm để ý. Ba ngày sau hắn cho rằng chuyện này xong rồi, mới biết được ở phía sau còn có chuyện chờ hắn.
Lăng Tiêu nhìn một đám tiểu thái giám mới đi vào cười khẽ, đối với Chương công công nói: “Đây là nội vụ phủ đưa tới?”
Chương công công gật đầu: “Đúng vậy, lần trước Hầu gia ngài nói mấy thái giám hầu hạ Hoàng thượng quá mức chất phác, bảo lão nô tuyển mấy người khác, lão nô nói với người của nội vụ phủ hôm nay mới vừa đưa tới.”
Lăng Tiêu nhìn tất cả đều là một kiểu hài tử thanh tuấn cười khẽ: “Không tồi, không tồi…… Đều khá tốt.”
Chương công công nghe xong lời này thật ra sửng sốt một chút, hôm nay mới vừa đem tới hắn đã cảm thấy không đúng, sao có thể một đám thái giám đều đẹp lung linh như vậy? Khẳng định là có người làm trò quỷ, hắn nghĩ phải tìm cách gì nói để Lăng Tiêu không có phát tác, không nghĩ tới Lăng Tiêu dường như là không phát giác.
Lăng Tiêu quay đầu nhìn phía Chử Dịch Phong, cười nói: “Hoàng thượng nhìn xem được không?”
Chử Dịch Phong cũng nhìn ra chút khác thường, nhìn Lăng Tiêu trong mắt mỉm cười khóe miệng cong lên, trong lòng nhịn không được đánh cái đột, nuốt nước miếng nói: “Ta nhìn…… Không tốt lắm, Tử Quân Hầu nhìn xem…… Vẫn là lại chọn một đám khác đi.”
“Đúng không……” Lăng Tiêu cười khẽ: “Thần lại cảm thấy không tồi.”
Lăng Tiêu trước đó vài ngày bị việc triều chính ép tới nổi cơn tức giận, nhìn tiểu thái giám trong điện hầu hạ bút mực cũng cảm thấy phiền, liền tìm Chương công công tới nói muốn đổi một người khác, nghĩ lại không phải hầu hạ đồ ăn, không cần một mặt thành thật, tuyển một người thông minh một chút có thể hiểu ý người một chút, không nghĩ tới vừa thả lời nói đi, nội vụ phủ liền dám tặng một đám yêu tinh tới.
Lăng Tiêu đi xuống bàn long kim giai, nhẹ nhàng nâng cằm một tiểu thái giám, cười: “Lưu lại đi, không cần chọn nữa …… Nhìn xem đứa nhỏ này lớn lên, một đôi mắt hạnh ẩn tình, đôi mi cong, thật là đẹp mắt……”
**Lăng Tiêu cười khẽ, đã sớm muốn sửa trị nội vụ phủ, đáng tiếc bọn người này vẫn không biết an phận tự tìm chữ chết, bây giờ thì đụng tới hắn, để xem hắn giải quyết thế nào.
………. **
Chương thứ chín mươi bảy:
Lăng Tiêu không phải tức giận nói bừa, hắn nói cho những tiểu thái giám lưu lại là thật, ngay cả Chử Dịch Phong ngăn cản cũng không thành, hắn nói lưu lại, là phải lưu lại.
Chử Dịch Phong cho người đều lui xuống, nhìn sắc mặt Lăng Tiêu, cười: “Làm sao vậy? Huynh không thích thì tống cổ trở về, cứ như vậy làm cái gì, sinh khí sao?”
“Sinh khí? Ai nói ta sinh khí?” Lăng Tiêu ôm eo Chử Dịch Phong cúi đầu hôn môi y cười khẽ: “Còn không phải chỉ là mấy thái giám sao, những người tới trước đã điều đi, sai sử mà ai cũng sai sử được.”
“Nhưng huynh…… vừa rồi huynh sờ cằm người kia……” Chử Dịch Phong cẩn thận nhìn sắc mặt Lăng Tiêu, biết hắn không thật sự sinh khí lại muốn lôi chuyện cũ: “Còn sờ soạng vài lần ……”
Lăng Tiêu nhịn không được cười ra, đúng là không có chút tiền đồ, trước kia ai tự cho mình xinh đẹp đến những con sư tử đá ở trước cửa nhà phải còn phải cúi đầu đâu? Sao bây giờ cũng chỉ biết như vậy?
Lăng Tiêu thấy các cung nhân ở cách xa, quay đầu lại nhéo nhéo vào mặt Chử Dịch Phong, để sát vào tai Chử Dịch Phong thấp giọng nói: “Không có, sờ đệ thoải mái hơn ……” Nói rồi hôn vào vành tai Chử Dịch Phong, cười khẽ: “Được rồi, ta không tìm đệ phiền toái là được, những người kia còn không phải đưa tới hiếu kính đệ? Chờ…… Chờ ta từng bước từng bước xử lý.”
Dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì lớn nên Lăng Tiêu cũng không xem những tấu chương đó, toàn bộ bảo Chương công công đưa đến nội các để cho bọn họ xem qua, sau khi nghị luận sau lại đưa lên.
Lăng Tiêu lôi kéo Chử Dịch Phong đi Cửu Châu điện, nơi đó lá phong vừa chuyển sang màu hồng, Lăng Tiêu mấy ngày trước muốn cùng Chử Dịch Phong đi xem, hôm nay vừa lúc đi, lệnh cơm trưa cũng đem sang bên kia.
Sau khi ăn cơm trưa Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu trở về Thừa Càn Cung, vào cung Chử Dịch Phong trực tiếp bị Lăng Tiêu vừa lừa lại gạt đưa vào tẩm điện. Lúc trước ở Anh vương phủ Chử Dịch Phong đã được Lăng Tiêu dưỡng thành thói quen ngủ trưa, đáng tiếc nửa năm này không phải đánh giặc thì lại bình loạn, thói quen đều bị quấy rầy. Chử Dịch Phong mấy ngày không nghỉ trưa thì không muốn ngủ tiếp, luôn có chuyện y muốn làm. Lăng Tiêu không biện pháp, chỉ phải ngày ngày dụ dỗ để y nghỉ một lát, chỉ cần làm y nghỉ ngơi một tháng về sau không cần lo lắng, dưỡng thành đồng hồ sinh học, đến lúc đó tự nhiên y sẽ buồn ngủ.
“Không ôm sao……” Chử Dịch Phong nằm ở trên giường cũng không thành thật, chỉ chốc lát sau lại đứng dậy đi đến ngăn tủ đầu giường lấy đồ vật, Lăng Tiêu một tay đem Chử Dịch Phong kéo đến bên người mình, tay còn lại che mắt y nói: “Ngủ.”
Chử Dịch Phong cười cười, không nhắm mắt, mí mắt nhấp nháy, lông mi qua lại quét ở trong lòng bàn tay Lăng Tiêu như là con bướm yếu ớt đáng yêu, Lăng Tiêu nghiêng thân mình nhìn Chử Dịch Phong cười khẽ: “Cả ngày tinh thần tốt như vậy làm cái gì? Nhắm mắt lại, một lát thì buồn ngủ.”
“Ân……” Chử Dịch Phong nhích lại gần Lăng Tiêu, dựa vào bả vai Lăng Tiêu đột nhiên quay đầu lại, nghi ngờ nói: “Huynh sao lại không ngủ?” Lăng Tiêu nói là cùng y ngủ nhưng ngoại y cũng chưa cởi chắc là muốn chờ y ngủ rồi làm gì đây?
Lăng Tiêu nhìn Chử Dịch Phong lăn lộn mà buồn cười, phải đứng dậy cởi ngoại y, một bên lên giường một bên thấp giọng cười nói: “Khi nào lại cẩn thận như vậy? Sợ ta tìm tiểu thái giám à?”
Chử Dịch Phong cười cười, kéo một bàn tay Lăng Tiêu qua nói: “Ta cầm tay huynh ngủ, như vậy huynh vừa đi ta sẽ tỉnh.”
“Vậy ta không đáng tin cậy sao ……” Lăng Tiêu xoay người trực tiếp đem Chử Dịch Phong ôm lấy, hai người dựa sát vào nhau, Lăng Tiêu thấp giọng cười nói: “Như vậy ôm đệ, ta vừa đi đệ sẽ biết, không lo lắng nữa? Thật sợ ta đi tìm tiểu thái giám à?”
Chử Dịch Phong cười cười không chịu nói, Lăng Tiêu cười khẽ: “Không lẽ chút tiểu tâm tư này của đệ ta lại đoán không ra, nghĩ cái gì đâu…… Ai cũng kém đệ hết……” Lăng Tiêu nói nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Chử Dịch Phong, loại ôn nhu sủng nịch vuốt ve này là Chử Dịch Phong thích nhất, trước kia Lăng Tiêu phát hiện, có lẽ là khi còn bé Chử Dịch Phong không được mẫu thân âu yếm nhiều cho nên thực mê luyến loại thân mật âu yếm này, xem trong mắt hiện lên một cổ thích ý thì biết.
Lăng Tiêu kéo chăn đắp lên trên hai người, một bên nhẹ nhàng vuốt ve Chử Dịch Phong một bên thấp giọng nói lời âu yếm, chỉ chốc lát Chử Dịch Phong liền ngủ.
“Phong nhi…… Phong nhi?”
**Gọi vài tiếng Chử Dịch Phong không đáp ứng, Lăng Tiêu yên lòng, cẩn thận đem tay Chử Dịch Phong để trên eo mình xuống, nhẹ nhàng đứng dậy.
Lăng Tiêu mặc ngoại y vào, lại trở về chỉnh lại tư thế ngủ của Chử Dịch Phong, nhìn Chử Dịch Phong ngậm cười mà ngủ trong lòng buồn cười, nói cái gì cầm tay huynh vừa đi ta sẽ biết, ngủ như chết vậy, dù là ôm cũng không sao tỉnh được. **
Lăng Tiêu đi qua bình phong thêu cung sa, bên ngoài các cung nữ vừa muốn hành lễ Lăng Tiêu vội vàng ngăn lại thấp giọng nói: “Hoàng thượng còn ngủ, động tĩnh đều nhẹ nhàng nếu là giờ Mùi còn không dậy nổi thì đi vào gọi Hoàng thượng.”
Các cung nữ gật gật đầu, tiến lên sửa sang tóc tai y phục cho Lăng Tiêu. Lăng Tiêu ra khỏi tẩm điện, bên ngoài Chương công công đã sớm chờ, Lăng Tiêu nhàn nhạt nói: “Đã kêu Hứa Quyền tới chưa?”
“Đã gọi tới, đang ở thiên điện chờ triệu kiến.” Chương công công thấp giọng nói: “Theo Hầu gia phân phó, nói là Hoàng thượng truyền triệu hắn.”
Lăng Tiêu gật gật đầu, ra hiệu cho Chương công công đi theo, đi thẳng đến thiên điện.
Ở Thiên điện Hứa Quyền chờ đã lâu, thấy Lăng Tiêu tới vội vàng hành lễ: “Xin thỉnh an Tử Quân Hầu, Hầu gia vạn phúc.”
“Công công miễn lễ.” Lăng Tiêu cười ngồi xuống:“Dọn chỗ, thượng trà.”
Hứa Quyền thấy Hoàng thượng không có tới, cũng ngồi xuống nhưng chỉ ngồi một bên, nửa người vẫn ở bên ngoài.
Không bao lâu cung nữ bưng trà lên, Lăng Tiêu tiếp nhận chung trà, chậm rì rì nghe mùi hương của trà, rồi nhìn Hứa Quyền. Hứa Quyền thấy cung nữ dâng trà lên vội vàng đứng dậy hai tay tiếp nhận, tiếp theo vẫn ngồi một nửa người trên ghế dựa, uống trà cười nói: “ Chương công công truyền nô tài tới, nói là Hoàng thượng có việc muốn hỏi nô tài, chỉ là không biết hiện tại…… Là Hoàng thượng có chính sự, không thể gặp nô tài?”
Lăng Tiêu lo thưởng thức trà cũng không nói chuyện, sau một lúc lâu mới nói: “Không có việc gì, bất quá sau khi đăng cơ Hoàng thượng không có cùng ngươi nói chuyện, bây giờ rảnh rỗi kêu ngươi tới nói vài câu thôi, lúc này Hoàng thượng đã ngủ, người bảo ta tới cùng ngươi nói vài câu.”
Hứa Quyền trong lòng lộp bộp một chút, thầm nghĩ cùng ngươi nói chuyện còn không bằng cùng Hoàng thượng nói chuyện còn thoải mái hơn.
Đối với Lăng Tiêu Hứa Quyền vừa kính vừa sợ, Hứa Quyền lên làm tổng quản nội vụ phủ đã mười mấy năm, chuyện trong cung không có gì hắn không biết, người này trong bụng Chử Dịch Phong chứa cái gì người khác không biết hắn biết hết, có thể đấu đảo Tiên đế, vặn đảo Tuệ vương đem Chử Dịch Phong nâng đỡ lên đế vị tuyệt không phải như ngoại nhân nói chỉ là một tên nịnh sủng đơn giản như vậy.
Không nói những cái đó, bản thân Hứa Quyền cũng đã chịu qua thủ đoạn của Lăng Tiêu. Khi đó Lăng Tiêu còn niên thiếu mới vừa vào cung, lúc ấy Chử Dịch Phong thật sự không ai xem trọng, khi đó Hải Đường viện các hạng phân lệ bị cắt xén nhiều nhưng vị này chẳng qua chỉ ở Hải Đường viện hai ngày, có thể đem Thái tổ dẫn tới Hải Đường viện rồi mượn tay ngự y tố cáo có người ăn chặn phân lệ của Hải Đường viện. Đánh chết chấp sự thái giám Cát Tường, mình cũng bởi vì dạy thuộc hạ không nghiêm bị Thái tổ phạt nửa năm lương.
Ngày đó Lăng Tiêu vẫn chưa đủ nhược quán, Thái tổ đem Cát Tường giao cho Lăng Tiêu xử lý, Hứa Quyền ngày thường được Cát Tường hiếu kính không ít, nên nghĩ nói lời hay miễn chút tội cho hắn, không ngờ tới vị này trực tiếp ra lệnh đánh chết, làm mình một câu cũng chưa nói ra được.
Hứa Quyền tới hôm nay còn nhớ rõ ngày đó Lăng Tiêu trên mặt còn mang theo chút tính trẻ con như thế nào mà nhàn nhạt ra lệnh đánh chết Cát Tường, khuôn mặt trầm tĩnh như là nhàn thoại việc nhà, phân phó xong rồi cho người đem Đông Cung sở hữu chấp sự thái giám đều gọi tới, để cho bọn đứng nhìn xem hành hình. Lăng Tiêu chính là người đem cái bàn và chén đĩa mà mình lật đổ thu thập, lại chuẩn bị một mâm đồ ăn mới dọn lên, khí định thần nhàn mà nghe bên ngoài Cát Tường bị đánh gần chết kêu thảm thiết, dùng xong một bữa cơm.
Hứa Quyền hiện tại nhớ tới ngày đó còn nhịn không được mà sợ hãi. Ai không sợ chết? Nhưng làm nô tài sợ nhất là loại người hai mặt này, không biết chọc người nóng nảy, sẽ bị trực tiếp chơi ác, không có thương lượng không có đường sống.
Lăng Tiêu chậm rãi phẩm trà, nhàn nhạt nói: “Trà này không tồi, Hứa công công cũng nếm thử, so với trà các ngươi uống ở nội vụ phủ …… như thế nào nha?”
“Không dám không dám.” Hứa Quyền vội vàng đứng dậy nói: “Trừ bỏ Phượng Hoa cung, trà của Thừa Càn Cung là loại tốt nhất trong cung, loại trà thượng hạng này không nhiều, nội vụ phủ sao có được? Tất nhiên là kém hơn.”
Lăng Tiêu cười: “Ta chỉ nói giỡn, Hứa công công cũng quá dễ dàng sợ hãi, ngồi xuống ngồi xuống, cùng ta nói chuyện không cần nhiều nghi thức xã giao như vậy.”
Hứa Quyền còn chưa kịp ngồi xuống, Lăng Tiêu lại hỏi: “Cũng quái, ta ngẫu nhiên nghe nói, khi tiến thượng đồ vật đều là từ nội vụ phủ điều phái, từ trước đến nay sẽ dư lại không ít thì nội vụ phủ tự hành xử lý, nghĩ đến đây cũng là nhân chi thường tình, không đáng giá cái gì.”
Lăng Tiêu lời còn chưa dứt Hứa Quyền cuống quít quỳ xuống, run giọng nói: “Hầu gia biết rõ! Nô tài cũng không dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!”
“Ai……” Lăng Tiêu cười khẽ: “Bất quá chỉ là nói chuyện trao đổi, mà công công cũng quá lo lắng? Mau đứng lên mau đứng lên.” Nói xong rồi cười nói: “Ta ngẫu nhiên nghe được mấy thái giám mới vừa điều đến Thừa Càn Cung nói chuyện phiếm khi nhàn ngôn toái ngữ thôi, Hoàng thượng và ta đều nghe thấy được, rất hiếu kì, không rõ lắm nên kêu công công tới trò chuyện xem sao.”
Hứa Quyền nghe vậy trong lòng càng hoảng hốt, mấy ngày trước hắn được nghỉ phép ra cung, những việc này đều là do phó chức Hải Lục tạm làm hắn chỉ biết Thừa Càn Cung đươc̣ phái mười mấy thái giám đi qua, cũng không biết là phái ai, lúc này nghe lời văn chương ẩn ý này, chẳng lẽ……
Chẳng lẽ là Hải Lục kia cố ý thừa dịp mình không ở đây, phái người đi qua ở trước mặt Hoàng thượng nói bậy vu hãm cho mình không thành?
Hứa Quyền trong lòng càng nghĩ càng sợ, muốn nói hắn ngày thường thu một ít hối lộ, lưu lại chút đồ không quan trọng gì đó là thật, nhưng những cái đó là đồ vật không quan trọng, trừ phi không muốn sống nữa, bằng không làm vậy không phải tìm chết sao, đồ vật dù có quý hắn cũng có mạng mới hưởng được nha! Hắn trong lòng sợ hãi, càng không dám tùy ý nói tiếp, chỉ nói: “Từ trước đến nay không có loại sự tình này, nô tài dám cam đoan.”
“Không có thì không có đi……” Lăng Tiêu như là có chút bất mãn với Hứa Quyền, sắc mặt trầm xuống, đem chung trà đặt lên bàn: “Nếu như vậy ta cũng không có gì muốn nói, công công công vụ bận rộn, cho lui.”
Hứa Quyền trong lòng càng sợ hãi, lúc này hắn cái gì cũng không rõ ràng lắm, cũng không dám nói thêm chuyện gì, chỉ dập đầu mấy lần rồi đi.
Lăng Tiêu cười khẽ, đứng dậy đi vào tẩm điện, Chương công công vẫn luôn đi theo sau Lăng Tiêu, sau một lúc lâu nhịn không được nói: “Hầu gia…… Vì sao không đề cập tới chuyện những thái giám đó, lại nói những chuyện này? Dựa vào lão nô suy nghĩ, vẫn nên hoả tốc điều tra là ai mang tâm giảo quyệt dám can đảm đưa những thái giám này tới mới là đứng đắn.”
Lăng Tiêu cười: “Không, không vội, ta chờ người nội vụ phủ tự mình tới nói với ta.”
Bị mình ép buộc hỏi có thể không nhất định là sự thật, Lăng Tiêu muốn nghe chính bọn họ chủ động nói, mới có thể tin.
Hoàng cung này quá lớn, không có khả năng mỗi người đều là tâm phúc của mình càng không thể có người tài ba sẽ công chính vô tư, Lăng Tiêu không sợ dùng tiểu nhân, chỉ là tiểu nhân này cũng phải nằm trong lòng bàn tay hắn mới được.