*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thân vương dưới vương triều Chử tuy không được xưng là “Thổ Hoàng đế” nắm quyền lực một vùng nhưng cũng không đến nỗi như dưới triều Thanh chỉ là dạng hữu danh vô thực. Lăng Tiêu cẩn thận xem xét một chút quyền lợi đất đai của Thân vương, trong lòng vẫn tương đối thỏa mãn.
*[1] _Thổ Hoàng đế: 土皇帝 <> _ *
*_✚ [tǔhuángdì] chúa đất; chúa địa phương; vua một cõi_ *
Bổng lộc ở đất phong có gạo vạn thạch[2], có thể chỉ huy quân đóng giữ bên trong đất phong, có thể bồi dưỡng thân binh đối đa là mười sáu ngàn người, Chử Dịch Phong có chút đặc thù, bởi vì đất phong bên trong của y thì có hai quân doanh, giới hạn thân binh sẽ trở nên rất mơ hồ, Lăng Tiêu nếu như thêm vào, bớt ra 16,000 thân binh nói đó là binh trong quân doanh phương Bắc cũng không ai dám nói cái gì.
*[2] _Thạch: 石 <> _ *
*_✚ [dàn] Hán Việt: thạch (đơn vị dung tích khoảng 100 lít)_ *
Còn có quân sự, chính trị và kinh tế, thủ hạ của đất phong có một văn tướng và một võ tướng, văn tướng quản địa phương, võ tướng quản quân đội.
Thời điểm Lăng Tiêu vì Chử Dịch Phong xin phong có dâng tấu chương yêu cầu giao ra quân quyền của võ tướng, văn tướng trong quân doanh phương Bắc, vào lúc ấy Chử Dịch Phong có yêu cầu gì Hoàng Thượng đều sẽ chuẩn, mấy ngày sau Phong Hành quân liền đem quan phục bốn mùa cùng đại ấn của võ tướng, văn tướng đến, văn tướng là Lăng Tiêu, võ tướng là Lỗ Vĩ Sơn.
Văn tướng đã xác định xong, Chử Dịch Phong không hề nghĩ ngợi liền xác định là Lăng Tiêu, lúc chọn võ tướng đúng là tốn một chút công phu.
Nguyên bản Lăng Tiêu có chút nghiêng về Ô Kích, dù sao Ô Kích trước đây đã từng hướng về hắn lấy lòng, có nhiều chuyện muốn xử lý thuận tiện hơn rất nhiều, nhưng hiện tại Hoàng Thượng nhận lệnh[3] Ô Kích là thống lĩnh quân doanh phương Bắc, lại để người ta đến làm võ tướng cho Thân Vương ở đất phong của ngươi thì có chút không thích hợp.
*[3] _Nhận lệnh: 任命 <> _ *
*_✚ [rènmìng] bổ nhiệm_ *
Sau đó Lăng Tiêu lại coi trọng Hoa Hiên Hân, Lăng Tiêu thích Hoa Hiên Hân làm việc linh hoạt sẽ thấu hiểu tâm ý của thượng cấp, nhưng Chử Dịch Phong không thích hắn, nói Hoa Hiên Hân không có phong độ Đại tướng, về mặt quân sự Lăng Tiêu vẫn là rất tin tưởng ánh mắt Chử Dịch Phong, cuối cùng Chử Dịch Phong chọn lựa xem trọng Lỗ Vĩ Sơn, sau khi nhận lệnh hai người mới biết Lỗ Vĩ Sơn đã từng theo cùng sư phụ với Vi Tranh, nghe nói xong Lăng Tiêu lại càng yên tâm.
Lăng Tiêu đem đại ấn Thị Lang công bộ của mình giao cho Phong Hành quân mang về Hoàng thành, cùng ngày liền mặc vào quan phục văn tướng, một thân cẩm bào phối hợp phong thái của Lăng Tiêu khiến Chử Dịch Phong nửa ngày chưa hoàn hồn lại, Lăng Tiêu buồn cười, nhẹ nhàng chọc chọc trán Chử Dịch Phong: “Choáng váng rồi sao?”
“Không có…” Chử Dịch Phong sờ sờ trán ha hả cười: “Huynh mặc bộ này thật là đẹp mắt…” Lăng Tiêu cười cười lại dặn dò y không ít chuyện, hai người đồng thời đi vào nghị chính.
Trên Chính sự có Lăng Tiêu thì sẽ không xảy ra vấn đề, lại nói phương Bắc bên này cũng không có chuyện đặc biệt khó xử lý, Lăng Tiêu để Chử Dịch Phong đem tinh lực đặt ở trên chuyện bồi dưỡng thân binh, cũng dặn trước tiên bồi dưỡng hai vạn người, trong vòng một năm từ từ tăng đến 3 vạn, Chử Dịch Phong mới vừa nghe xong sau đó mở mắt thật lớn: “Không phải… Chỉ có thể dưỡng 16.000 sao? Nếu thêm sao thì phải ăn nói làm sao?”
Lăng Tiêu cười khẽ: “Ta cùng Ô Kích đã trao đổi rồi, triều đình hàng năm đến lúc điểm binh ta sẽ mang thân binh đến quân doanh ở biên cảnh phương Bắc, sẽ không có chuyện gì.”
“Nhưng…” Chử Dịch Phong vẫn là không yên lòng nói: “Chúng ta cũng không có nhiều tiền để dưỡng bọn họ như vậy nha!”
Lăng Tiêu như là nghe được chuyện cười lớn: “Cũng đã treo biên chế quân doanh ở phương Bắc, sao chúng ta phải nuôi chứ? Đó là chuyện Hoàng Thượng phải bận tâm.”
Chử Dịch Phong cách rất xa hiểu biết của người khác, Lăng Tiêu chính là cầm bạc của Hoàng Đế nuôi thân binh của mình, Chử Dịch Phong có chút không rõ Lăng Tiêu tại sao muốn làm như thế, hơn nữa dưỡng nhiều người như thế làm cái gì đây? Lăng Tiêu không nói, có điều Chử Dịch Phong cũng yêu thích luyện binh, cũng sẽ không xoắn xuýt nữa.
Những tháng ngày này Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong trải qua rất phong phú, Chử Dịch Phong mỗi ngày đi đến quân doanh luyện binh, Lăng Tiêu chính là một nửa “thổ hoàng đế”, quan viên bên trong đất phong cũng hiểu rõ, Vương gia của bọn họ không để ý tới chính sự, mà đối với Lăng tướng thì nói gì nghe nấy.
Vừa bắt đầu chúng quan viên đối với Lăng Tiêu cũng không phải rất tín phục, trong quân doanh này chút chuyện nhỏ mọi người đều biết, Lăng tiểu Hầu gia cùng Vương gia đi đứng, ngồi, nằm đều cùng một chỗ, mọi người đều nói vị tiểu Hầu gia này là dựa vào khuôn mặt mà ngồi lên vị trí này, cho rằng bò lên giường Vương gia liền có thể hô mưa gọi gió sao? Chúng quan viên xem thường nhất là loại người nịnh sủng, nhưng không tới một tháng Lăng Tiêu liền để bọn họ biết sự lợi hại của nịnh sủng.
Lăng Tiêu đầu tiên là mang theo thân tín tra rõ một lần nợ cũ trong đất phong mấy năm qua, vừa bắt đầu các quan lại còn không lưu ý, việc này cần phải có học vấn rộng bọn họ không tin Lăng Tiêu có thể nhìn ra cái gì, liền tỏ rõ tùy ý Lăng Tiêu tra không một chút lo sợ nào, đáng tiếc Lăng Tiêu chỉ dùng không tới ba ngày liền đem tất cả món nợ rơi món nợ rớt, tất cả đều tìm được.
Lăng Tiêu lúc đó liền bãi miễn một viên quan tứ phẩm hai viên quan lục phẩm, Lăng Tiêu nói rất rõ ràng, ngươi có thể nhận hối lộ nhưng không thể ăn hối lộ, người trong quan trường giở trò này tới tới lui lui nhưng Lăng Tiêu so với bọn họ còn thành thục hơn, biết chuyện này khẳng định là không ngăn chặn được, sông cũng không thể không có cá, Lăng Tiêu không phải người không có tình người, nhưng liên quan đến chuyện trọng đại, như là sắp xếp lương thảo, trưng thu thuế, những chuyện như vậy nếu như dám giở trò vậy cũng đừng trách hắn lòng dạ ác độc. Cùng ngày sau bãi miễn chức quan ba người kia, gia đình quan viên ôm hòm ngân phiếu tìm đến Lăng Tiêu, còn có một vị phụ nhân ôm hài tử trong tã lót của mình đến khóc cầu, mí mắt Lăng Tiêu không nhấc một cái, chỉ bàn giao thân binh: Đuổi ra ngoài, dám to gan gây sự, đánh chết.
Các phu nhân không nghĩ tới Lăng Tiêu thật sự dám động thủ, chuyện cười, ở trong nha môn tụ tập gây sự Lăng Tiêu tại sao không dám trừng trị, các phu nhân biết không còn biện pháp, khóc sướt mướt ôm hài tử trở về, cách ngày trong nha môn có một bầu không khí khác.
Chử Dịch Phong có được sự bày mưu tính kế của Lăng Tiêu, từ trong quân doanh tới thuận tiện động viên thủ hạ các quan lại một hồi, hai người một vai chính diện một xướng phản diện, Lăng Tiêu nhìn thấy sợ hãi trong mắt mọi người trong lòng có chút thích ý, lúc ở trong Hoàng thành khó như vậy mình cũng có thể trụ chân, chớ nói chi là mấy người các ngươi quê mùa chưa từng va chạm xã hội!
Lăng Tiêu mới vừa đứng vững chân liền bắt đầu theo đường lối dụ dỗ, thuật dùng người không thể là lúc nào cũng dùng thủ đoạn cứng rắn, quốc tang tuy rằng không thể có hoạt động tiêu khiển nhưng ngày lễ các quan lại vẫn lén lút đi lại một phen, nháy mắt liền tới ngày kinh trập[4], vì chuyện lúc trước nên không ai dám tặng lễ cho Lăng Tiêu, Lăng Tiêu tự mình trước tiên chuẩn bị nhiều phần hậu lễ sai người lần lượt đưa qua. Lăng Tiêu của cải thâm hậu, đưa đi đều là trân bảo, các quan lại nhìn lễ vật trong lòng thở phào nhẹ nhõm: Lăng tướng cũng không phải người khó chơi. Tiếp theo lại thở dài một hơi, để Lăng tướng đem lễ đưa tới trước! Chúng quan viên vội vã cũng chuẩn bị lễ viết xong danh sách lễ đưa qua, từ đó thì có qua có lại.
*[4] _Kinh trập: 惊 蛰 <> _ *
*_✚ [jīngzhé] kinh trập (vào ngày 5 hoặc 6 tháng ba)_ *
—–
*_Kinh Trập là 1 trong 24 tiết khí của lịch nhà nông, được xây dựng dựa vào sự chuyển động của Trái Đất xung quanh Mặt Trời, bắt đầu từ tiết Lập Xuân, sau đó kế tiếp là các tiết: Vũ Thủy, Kinh Trập, Xuân Phân, Thanh Minh, Cốc Vũ, Lập Hạ, Tiểu Mãn, Mang Chủng, Hạ Chí, Tiểu Thử, Đại Thử, Lập Thu, Xử Thử, Bạch Lộ, Thu Phân, Hàn Lộ, Sương Giáng, Lập Đông, Tiểu Tuyết, Đông Chí, Tiểu Hàn, Đại Hàn._ *
*_Theo dương lịch, tiết Kinh Trập rơi vào ngày 5 tháng 3 (hoặc ngày 6 tháng 3 trong năm nhuần), “kinh” có nghĩa là làm kinh động, kinh sợ; “trập” chỉ các loại côn trùng. Vì trong mùa đông, các loại côn trùng đều rơi vào giấc ngủ đông, mãi đến tiết Kinh Trập mới bắt đầu có tiếng sấm đầu tiên và làm kinh động đến các loại côn trùng. Thường vào ngày này, chỉ có sấm động chứ không có mưa, chính nhờ tiếng sấm này mà các động vật, côn trùng đã ra khỏi giấc ngủ đông của mình bắt đầu bò lên mặt đất kiếm ăn._ *
*_Đứng ở một góc độ khác mà nói thì thường các loại côn trùng này đầu là côn trùng có hại nên vào thời xưa, mọi người đều cầu sự giúp đỡ từ vị chúa tể của muôn loài động vật – Bạch Hổ. Vì thế ngày Kinh Trập cũng là ngày mọi người cúng tế thần Bạch Hổ để cầu mong giảm thiểu các tác hại của côn trùng phá hoại mùa màng; vào ngày này, mọi người thường đem theo trứng vịt, thịt heo sống, … đến các chùa miếu để dâng hương cho thần Bạch Hổ (thường được thờ chung với Thanh Long và Thạch Đảm Đương tại các chùa miếu người Hoa) cầu bình an, may mắn._ *
*_Song song với phong tục cúng tế thần Bạch Hổ, vào ngày Kinh Trập, còn có 1 tục lệ thú vị tuy mang màu sắc mê tín nhưng nhìn chung vẫn là một hoạt động giúp mọi người xả street sau những ngày làm việc căng thẳng, đó chính là tục lệ “đánh tiểu nhân”, vì theo quan niệm người xưa, thần Bạch Hổ cũng là khắc tinh của “tiểu nhân”, cho nên phong tục này được thực hiện trong ngày Kinh Trập._ *
—-
Lăng Tiêu dẹp yên mọi chuyện tâm tình khá hơn nhiều, bồi tiếp Chử Dịch Phong chuẩn bị tế tự ngày kinh trập, hai người dậy sớm cùng đi theo quan viên cấp bậc cao đồng thời đến Vạn Phật- Thành Bắc vì dân chúng đất phong cầu phúc, khi tế Bạch Hổ mỗi người tiến vào đều dâng lên nguyên bảo[5], bận rộn xong cũng đã đến giờ Ngọ, Chử Dịch Phong ra lệnh các quan viên đi theo trở về, mình thì cùng Lăng Tiêu hồi phủ.
*[5] _Nguyên bảo: 元宝 <> _ *
*_✚ [yuánbǎo] nguyên bảo: đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa, một đĩnh bạc thường nặng 50 lượng, một đĩnh vàng thường nặng 5 hoặc 10 lượng._ *
Anh Vương phủ hiện tại xây dựng đã gần xong rồi, chỉ còn lại trong vườn chưa tu sửa hoàn mỹ, Lăng Tiêu yêu cầu nhiều bàn đá ghế đá trong vườn cũng đã thay đổi hai bộ, Lăng Tiêu cũng không gấp, yêu cầu cần phải thập toàn thập mỹ.
Trở về phủ Chử Dịch Phong đi vào bên trong phòng ngủ lục xem nửa ngày, Lăng Tiêu thay đổi y phục thì nhìn thấy Chử Dịch Phong ngồi dưới đất lục tung lên, đi tới xoa nhẹ đầu Chử Dịch Phong hỏi: “Muốn tìm cái gì?”
“Chính là…” Chử Dịch Phong dùng sức chỉ về cái khóa trên rương, tay vẫn không ngừng lục tung, đứt quãng nói: “Tìm… Cái kia, năm ngoái ở trên trong khu vực săn bắn huynh, huynh cho ta cái kia… A a chính là cái này!”
Chử Dịch Phong tìm ra một cái hầu bao cũ, đứng lên đi tới mở cho Lăng Tiêu xem: “Ha ha, chính là nó! Năm ngoái ở trong khu vực săn bắn huynh cho ta điềm tốt, huynh không phải nói đây là tránh ngũ độc sao? Ha hả… Ta sẽ mang theo.”
“Nói là kinh trập nhưng cũng không có nhanh như thế.” Lăng Tiêu thấy y hứng thú cao trong lòng cũng cao hứng, cầm hầu bao ngửi một cái, cười khẽ: “Trong này dược liệu đều đã qua một năm rồi, không tốt, ta sẽ phối cho đệ cái khác.”
Lăng Tiêu gọi nha hoàn tới ra lệnh: “Đi sai người đến chỗ Tổ Thái y, lấy trọng lâu, bán cành liên, lang độc, cây xương bồ còn có cây Bội Lan mỗi loại hai lạng.”
Nha hoàn đáp lại rồi đi, không lâu sau mang theo một cẩm hộp đến, bên trong đặt không ít dược liệu Lăng Tiêu yêu cầu, còn có một chút nhụy hoa, nha hoàn kia nói: ” Thái y hỏi tướng gia có phải là phối ngũ độc hầu bao, nếu phải, bên trong hộp cho thêm chút nhụy hoa là tốt nhất, tướng gia có thể dùng.”
“Tổ Thái y quả nhiên hữu dụng, đi đi.” Lăng Tiêu để nha hoàn lui xuống, chính mình đi lấy hầu bao trong hòm ra, chọn hai cái hầu bao màu trắng có kỹ thuật thêu tốt để một bên, cầm trang giấy mở ra, mở hòm dược ra bốc thuốc, đem dược liệu trộn xong lại lấy nhụy hoa bỏ vào, tinh tế ngửi một cái lại bỏ thêm cây Bội Lan vào, sau khi phối xong đem hỗn hợp dược liệu bỏ vào trong hai cái hầu bao buộc chặt, cầm một cái đưa cho Chử Dịch Phong: “Ngửi xem.”
Chử Dịch Phong tiếp nhận ngửi một cái, cũng không nói lên được cái gì, ngây ngô nở nụ cười: “Dễ ngửi, huynh thật là lợi hại… Cái gì cũng biết.”
“Lúc ở Hối Tin viện đệ nhìn y thư sơ qua cũng có thể biết.” Lăng Tiêu cười khẽ, cầm hầu bao đeo vào bên hông cho Chử Dịch Phong, tự mình cầm một cái khác cũng mang vào người, cười nói: “Được rồi, cái cũ kia ném đi.”
Chử Dịch Phong lắc đầu một cái cầm lấy hầu bao cũ thả vào trong rương, lại đem rương vừa nãy y làm loạn sắp xếp xong, nhỏ giọng nói: “Huynh cho ta sao có thể ném, ta trước tiên cất đi, sau này lấy ra nhìn.”
Chử Dịch Phong tỉ mỉ thu dọn đồ đạc, Lăng Tiêu cười cười ngồi xuống cắn hạt dưa nhìn y dọn dẹp, không lâu sau đến thời gian cơm tối, hai người đang trong quốc hiếu không thích hợp uống rượu cho nên không thiết yến, chỉ mệnh các quan lại từng người hồi phủ cùng nhà mình đoàn viên.
Vì hiếu kỳ đồ ăn trong ngày thường phân lệ đều giảm phân nửa, món ăn không nhiều nhưng đều là món Chử Dịch Phong thích ăn, Lăng Tiêu cho người lui xuống, hai người hôn nhẹ ấm áp dùng cơm tối.
“Ta mới vừa xem lễ vật ở gian ngoài, sao nhiều như thế.” Chử Dịch Phong cúi đầu xới cơm hỏi: “Có tốt không a?”
Lăng Tiêu gắp cho Chử Dịch Phong một khối sườn kho, nở nụ cười: “Có cái gì không tốt? Trước đó vài ngày vì ta lập uy, hiện tại đã ra oai phủ đầu, những việc này vẫn là mắt nhắm mắt mở cho qua mới tốt.”
“Ồ.” Trước giờ chuyện gì Chử Dịch Phong cũng đều nghe Lăng Tiêu, gật đầu không nói gì nữa, Lăng Tiêu cười cười: “Cho ta không phải là đưa cho đệ sao? Ta bây giờ ngay cả phủ đệ cũng không có, mỗi ngày ăn của đệ uống của đệ, được có chút hối lộ đưa đến hiếu kính Anh Vương điện hạ không thể thiếu rồi.”
Chử Dịch Phong gật đầu nở nụ cười, hài lòng nói: “Đúng vậy, lát nữa đem những thứ đó cho vào khố phòng của chúng ta đi.”
Khố phòng của chúng ta, Chử Dịch Phong yêu thích tất cả đồ vật chung của hai người.
Vào buổi tối Chử Dịch Phong đi tắm rửa, Lăng Tiêu trước tiên rửa sạch người khoác lên y phục rồi đến gian ngoài mở ra các lễ vật mà các quan lại đưa tới, đều là đồ cổ tranh chữ, Lăng Tiêu không lắm lưu ý, chọn vài món vô cùng tinh xảo lưu lại chuẩn bị đặt vào trong phòng, còn lại tất cả đều thả lại trong khố phòng.
Chử Dịch Phong còn chưa ra, Lăng Tiêu chậm rãi mở lễ hộp nhìn kỹ, lúc nhìn thấy lễ vật của Hoa Hiên Hân Lăng Tiêu cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Chử Dịch Phong không thích người này, Lăng Tiêu nhìn đồ vật trong hộp gấm cười nhạo, đường đường một võ tướng lại giở trò này còn không đủ tư cách.
Trong hộp gấm đặt một thanh ngọc thế, Lăng Tiêu cầm đến nhìn kỹ, toàn thân ôn hòa trơn bóng còn rất trong suốt, không nhìn ra đây là ngọc thạch gì nhưng mơ hồ có thể thấy được dạ quang, trong phòng đèn đuốc sáng choang không hiện rõ, nếu như tắt đèn…
Lăng Tiêu trong lòng cười khẽ, Hoa Hiên Hân tám phần mười thật sự coi mình là nam sủng của Chử Dịch Phong, cầm cái này đến lấy lòng mình, ha ha… Lại nhìn quyển sách trong hộp gấm, Lăng Tiêu lấy ra tùy ý lật qua lật lại, bên trong xuân cung đồ cũng rất tinh xảo, Lăng Tiêu tiện tay đem sách vứt về trong hộp gấm, cầm ngọc thế đi vào bên trong.
*_Xuân cung đồ: những bức tranh vẽ cảnh giao hợp_ **
Chử Dịch Phong mới từ trong thùng nước tắm đi ra, Lăng Tiêu đến gần cầm qua một tấm khăn mềm mại phủ lên cho Chử Dịch Phong, để y ngồi xuống lấy bố khăn vì y lau tóc, Chử Dịch Phong thoải mái híp mắt, ôm eo Lăng Tiêu đem mặt chôn ở trên bụng Lăng Tiêu, rù rì nói: “Lễ vật ở gian ngoài đều xem rồi chứ?”
“Xem rồi, tìm được đồ tốt.” Lăng Tiêu lau khô tóc cho y, đem bố khăn để qua một bên, trực tiếp đem Chử Dịch Phong ôm vào trên giường, đi ra bên ngoài sai người đem bồn tắm ra ngoài, tự mình đem đèn tắt hơn phân nửa thu thập xong mới đi vào ngồi vào trên giường đem ngọc thế đưa cho Chử Dịch Phong xem, cười khẽ: “Nhìn, đây là Hoa Hiên Hân đưa tới cho ta dùng, hiếu kính đệ.”
Chử Dịch Phong nhìn thấy cũng lấy làm kinh hãi, mặt đỏ hồng nửa ngày mới cảm nhận được, nói lắp ba lắp bắp: “Hắn… Không phải, Huynh tức giận rồi sao?”
“Không có.” Lăng Tiêu khẽ vuốt má Chử Dịch Phong, hắn sao có thể vì người như vậy mà tức giận, chuyện bên ngoài ra sao Lăng Tiêu thật sự không lưu ý lắm, nếu nói hắn cùng Chử Dịch Phong, vậy thì chuyện này đúng là không đáng kể.
Lăng Tiêu cúi xuống khẽ hôn môi Chử Dịch Phong, nói giọng khàn khàn: “Đưa tới còn có một quyển xuân cung, ta nhìn thấy rất thú vị, trên đó nói cái này có dạ quang… Cắm vào hậu…”
Chử Dịch Phong mặt như thiêu cháy ửng đỏ lên, Lăng Tiêu nhẹ nhàng hôn vành tai Chử Dịch Phong một cái, nhẹ giọng nói: ” Ngay cả màu sắc bên trong đều có thể thấy rõ, Phong… Để ta xem bên trong một chút có được không?”
Chử Dịch Phong nghe như là bị câu nói này của Lăng Tiêu thôi miên, lúng túng nói không ra lời, gần đây hết chuyện này đến chuyện kia, hai người đã rất lâu không có chân chính thân thiết qua, tình dục bên trong thân thiết của Chử Dịch Phong bị Lăng Tiêu kích thích ra, thân thể không nhịn được từng trận run rẩy, Lăng Tiêu nhìn Chử Dịch Phong thân thể thành thực thấp giọng cười, tay lần theo vai của Chử Dịch Phong xoa xoa, chạm đến phía dưới dừng một chút, thấp giọng nói: “Đã biết đệ thích mà, vậy thì dùng nha?”
Chử Dịch Phong không chịu nổi Lăng Tiêu lăn qua lăn lại, khóe mắt hầu như muốn chảy ra nước mắt, trong lòng Lăng Tiêu vừa yêu vừa đau, cúi người hôn khóe mắt Chử Dịch Phong, chậm rãi cởi ra y phục của mình…
Lăng Tiêu chỉ thoát ngoại bào lưu lại áo trong, kéo tay Chử Dịch Phong tay để y xoa lên áo trong của mình, nhẹ giọng nói: “Xem này, ta mặc chính là áo lót của đệ…”
Đây là bí mật hai người thân mật nhất, Chử Dịch Phong vuốt đường viền áo trong liền biết là của mình, trong lòng ấm áp nằm xuống chậm rãi tách chân ra, Lăng Tiêu nhẹ nhàng xoa phía trước của Chử Dịch Phong, nhẹ giọng nói: “Phong nhi, để ta xem một chút bên trong, được không?”
Chỉ cần là Lăng Tiêu yêu cầu Chử Dịch Phong không có cách nào từ chối, Chử Dịch Phong thẹn thùng cúi đầu, thấp giọng nghẹn ngào: “Ừm… Huynh nhẹ chút.”
Lăng Tiêu ôm lấy Chử Dịch Phong để lưng y đối diện với mình, lấy ra thuốc mỡ dưới gối, đem ngọc thế nắm trong tay, ở phía trên thoa thuốc mỡ, lại lấy chút thuốc mỡ chậm rãi mở rộng cho Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong đã lâu không quan hệ nơi đó lại chặt hơn rất nhiều, Lăng Tiêu kiên trì nhẹ nhàng xoa xoa, thỉnh thoảng hôn lên mặt và tai Chử Dịch Phong, ôn nhu an ủi nói vài lời tâm tình, chỉ chốc lát sau Chử Dịch Phong liền thả lỏng ra, Lăng Tiêu nắm ngọc thế chậm rãi xen vào, chỉ có điều xen vào hai tấc Chử Dịch Phong liền nghẹn ngào, nhỏ giọng rên rỉ nói: “Lăng Tiêu… Van cầu huynh, đừng…”
“Đau?” Lăng Tiêu nhẹ nhàng xoa theo chu vi miệng huyệt, xác thực đẩy mạnh không tốt lắm, nhưng ngọc thế này so với của bản thân còn kém hơn nhiều, sao lại không chịu nổi? Lăng Tiêu cẩn thận nhìn sắc mặt Chử Dịch Phong, biết y là quá thẹn thùng, cúi người nhẹ nhàng hôn môi, nhỏ giọng dụ dỗ: “Đệ thả lỏng một chút, ta lấy ra.”
Chử Dịch Phong gật đầu, nghẹn ngào tận lực thả lỏng nơi đó, Lăng Tiêu xoa nơi đó cảm nhận được Chử Dịch Phong phối hợp nhưng không có theo lời lấy ra, thuận thế lại đẩy mạnh một tấc, Chử Dịch Phong sửng sốt một chút biết lại bị bắt nạt, nức nở nói: “Huynh… Lấy ra… Khó chịu…”
Chử Dịch Phong đến cùng là không chịu nổi hay là e lệ Lăng Tiêu vẫn phân biệt được, cúi người hôn nước mắt nơi khóe mắt Chử Dịch Phong, nhẹ giọng nói: “Nghe lời, lập tức sẽ cắm vào toàn bộ, nghe lời…”
Chử Dịch Phong biết mình đánh không lại Lăng Tiêu, đem mặt chôn ở trong lồng ngực Lăng Tiêu, tận lực thả lỏng để Lăng Tiêu chen vào, Lăng Tiêu hôn một cái lên trán Chử Dịch Phong nói: “Thật nghe lời…”
Lăng Tiêu cầm ngọc thế nhẹ nhàng trừu sáp tận gốc, dạ quang Ngọc Thạch toả ra ánh sáng dìu dịu, xuyên thấu qua ngọc thạch trong suốt có thể mơ hồ thấy rõ vách thịt bên trong phấn hồng, Lăng Tiêu chỉ cảm thấy một trận hỏa từ bụng mình dấy lên, nhắm mắt đối với Chử Dịch Phong nhỏ giọng nói: “Nhìn thấy bên trong, màu sắc rất ưa nhìn…”
“Đừng…” Chử Dịch Phong không dám ngẩng mặt, lúng túng nói: “Tha… Tha cho đệ đi, thật sự… Thật sự không chịu nổi.”
Lăng Tiêu đáp ứng, lại cầm ngọc thế trừu sáp mấy lần, Chử Dịch Phong nhỏ giọng nghẹn ngào xin tha, Lăng Tiêu chậm rãi đem ngọc thế rút ra ném qua một bên, an ủi nhẹ nhàng xoa xoa nơi đó, cúi người chậm rãi tiến vào…
“Ừm…” Chử Dịch Phong cảm nhận được Lăng Tiêu xâm nhập, theo tay Lăng Tiêu đem chân mở rộng hơn, bên trong rên rỉ còn dẫn theo chút mùi vị ngọt ngào, Lăng Tiêu chậm rãi đâm vào, hôn môi Chử Dịch Phong bên tai nhỏ giọng chế nhạo: “Yêu thích cái nào a? Yêu thích của ta hơn sao?”
Chử Dịch Phong gật đầu nhưng không nói lời nào, Lăng Tiêu trừng phạt nắm chặt phía trước Chử Dịch Phong không cho y xoa nắn, thấp giọng nói: “Sau này không cho xoa chỗ này nữa, phía sau không thoải mái sao? Phong… Vừa nãy hỏi đệ đó? Nói…”
Chử Dịch Phong không chịu được nữa, nghẹn ngào cầu: “Yêu thích… Yêu thích huynh, xoa nắn một chút đi… Ừhm…”
“Nghe lời…” Lăng Tiêu không cho Chử Dịch Phong chạm vào phía trước quả nhiên y không dám nữa, Lăng Tiêu ôn nhu đâm vào, đẩy đến điểm sung sướng nhất của Chử Dịch Phong khiến Chử Dịch Phong sẽ thoải mái rên rỉ. Lăng Tiêu thích nhất dáng vẻ nghe lời của Chử Dịch Phong khi nằm dưới thân mình, khen thưởng tự ôn nhu vuốt ve phía trước Chử Dịch Phong, hai người quấn quýt lẫn nhau, mê luyến an ủi thân thể lẫn nhau, không biết trôi qua bao lâu mới đồng thời phóng thích ra ngoài…
“Phong nhi ngày hôm nay thật nghe lời…” Lăng Tiêu khẽ hôn mi tâm Chử Dịch Phong, cơ thể Chử Dịch Phong vui sướng còn chưa tan đi hết, bị Lăng Tiêu vuốt một cái không nhịn được từng trận run rẩy, Lăng Tiêu nhìn thần thái Chử Dịch Phong nhỏ giọng nói: “Còn muốn sao?”
Chử Dịch Phong đỏ mặt, do dự một chút vẫn là ôm cổ Lăng Tiêu, không hề có một tiếng động cầu hoan, Lăng Tiêu nhìn y cười khẽ, càng ôn nhu ôm lấy thân thể Chử Dịch Phong…