Chương 46: Quyển 2 Chương 46

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Chử Dịch Phong đại hôn, Lăng Tiêu muốn vào triều cũng phải sớm gia nhập nhật trình. Trong lúc Lăng Tiêu còn nhọc lòng tính toán phải làm thế nào thì lão Hoàng Đế hạ xuống một đạo Thánh chỉ, đầu tiên là khen Lăng Tiêu mấy năm qua ở trong cung phụ trợ Hoàng tôn có công, lại nói hắn có công trong chiến dịch Bắc bộ hồ Khố Sa, cuối cùng Lăng Tiêu được thăng làm Công bộ Thị Lang.

Lăng Tiêu trước đây là Nhị phẩm tướng quân có điều chỉ là cái chức suông. Lúc trước Công Bộ lang trung cũng có làm nhưng chỉ là năm ngày một lần ứng mão mà thôi. Bây giờ mới xem như là chân chính làm việc cho triều đình.

Ban đầu dự định đợi cho Chử Dịch Phong nhược quán mới vào triều, không ngờ Vi Thanh Lam cũng không cách nào thoát, lắp bắp tiến vào Hàn Lâm viện, thành Vi gia nam tử đầu tiên làm một quan văn.

Xong chuyện của Chử Dịch Phong lập tức tới ngày đại hôn của Lăng Trĩ cùng Thi Trà Thành. Lăng Tiêu mỗi ngày đều vì chuyện Lăng Trĩ kết hôn mà chuẩn bị. Chử Dịch Phong có tang không thích hợp đi hỗ trợ, y biết là Lăng Tiêu có bao nhiêu thương yêu Lăng Trĩ, nên chính mình chạy vào trong kho tìm thấy không ít thứ tốt cho người đưa đến Thọ Khang Hầu phủ, cũng học cách viết ra giấy những lễ mà mình đưa tới. Lăng Tiêu ở trong phủ chuẩn bị nhìn những đồ vật này liếc mắt là đã nhìn ra cái nào là Anh Vương phủ đưa tới.

Vì che dấu tai mắt người khác Lăng Tiêu bây giờ cũng không thể chính thức đi đến chỗ của Chử Dịch Phong, mỗi ngày chỉ ở trong thư phòng, đợi màn đêm buông xuống mới mặc quần áo đứng dậy, bảo Lâm Mậu mở cửa sau cho đi ra ngoài, xuyên qua một ngõ nhỏ đi đến Anh Vương phủ. Lăng Tiêu mỗi khi đến cũng không gọi cửa, trực tiếp leo tường mà vào, bên trong nô tài đã chờ.

Lăng Tiêu vỗ vỗ lá cây dính trên đùi, lạnh nhạt nói: “Ban đêm muốn dò xét nghiêm một chút, Vương gia có lẽ đã ngủ?”

“Không có đâu.” Nha hoàn đốt đèn lồng, khom người nói: “Vương gia mới vừa luyện kiếm một lúc, vào lúc này đang tắm rửa.”

Lăng Tiêu gật đầu: “Được, đi thôi.” Nói rồi bước nhanh tiến vào bên trong.

Chử Dịch Phong nằm nhoài trong bồn tắm lớn, cằm lót một khối bố cân tựa ở bên cạnh bồn tắm, nhắm mắt, nghe thấy người đi vào miễn cưỡng nói: “Đi… Làm cái tiểu Hầu gia lần trước làm… Cái gì băng đó, chính là mặt trên có kẹo mật …”

Lăng Tiêu nhìn Chử Dịch Phong dáng vẻ mềm mại liền cảm thấy buồn cười, đi tới xoa nhẹ trên đầu Chử Dịch Phong, nhẹ giọng nói: “Vương gia muốn ăn cái gì?”

Chử Dịch Phong lập tức mở mắt ra, vừa mừng vừa sợ, cười nói: “Huynh sao lại đến giờ này, trong phủ đã thong thả rồi?”

“Bận bịu cũng không bận bịu đến tối muộn.” Lăng Tiêu nở nụ cười xoay người đi dặn dò nha hoàn làm theo yêu cầu của Chử Dịch Phong, tiến vào cầm vải bông giúp Chử Dịch Phong lau sạch sẽ nước trên người, lại cầm ngoại bào rộng lớn đem Chử Dịch Phong bao bọc lại, lôi kéo ôm y hai người đồng thời ngồi ở trên giường. Lăng Tiêu nhẹ nhàng giúp đỡ Chử Dịch Phong lau khô mái tóc dài, cười nói: “Ta nhìn thấy lễ vật đệ đưa cho, có đồ cổ trang trí đều là quí hiếm khó tìm, đặc biệt là cái Bách Thú ôm cầu bạch ngọc điêu, ta nhớ tới đó là sinh nhật đệ được người tặng, vật tinh xảo như vậy cũng đưa đến?”

Chử Dịch Phong không lắm lưu ý nở nụ cười: “Ta xem lại không hiểu những thứ đó hay ở chỗ nào, còn không bằng cho biểu muội làm của hồi môn, huynh xem trong khố phòng đệ cái gì tốt lấy thêm cũng được.”

“Vậy cũng không được, cái chạm ngọc ta nhớ tới đệ ngày đó thấy được hài lòng nửa ngày, ta bảo người ta thu lại rồi, ngày mai ta bảo bọn họ trả lại cho đệ, cho đệ bày trí.” Lăng Tiêu cười cười cúi đầu hôn lên trán Chử Dịch Phong, đang muốn nói thì nha hoàn ở bên ngoài báo rằng băng chúc Vương gia muốn ăn đã làm xong, Lăng Tiêu đứng dậy cầm lấy, vẫn lệnh cho tất cả lui ra, nói tiếp: “Trĩ nhi những thứ đồ vật tốt không thiếu, chúng ta không phải người ngoài, không cần như vậy.”

Chử Dịch Phong gật gù đáp lại, tiếp nhận băng chúc ăn vài miếng cười nói: “Không phải huynh làm ăn không ngon, Ừ… Cũng tạm được.”

Lăng Tiêu cũng nếm thử một miếng, cười một tiếng nói: “Đệ thích ăn sau này vẫn là ta làm cho đệ, ngày thường nên ăn ít băng, ăn không hợp sẽ bị tiêu chảy.”

“Ta khẩu vị vẫn khỏe.” Chử Dịch Phong mấy cái ăn xong một bát băng, tiện tay để ở trên bàn, tiến đến bên người Lăng Tiêu nhìn kỹ, quả nhiên ống tay đầu gối dơ mấy chỗ, cười nói: “Ta nói muộn như thế sao huynh tới đây được, thì ra là leo tường đến?”

Lăng Tiêu cười khẽ: “Không phải là vì muốn gặp đệ sao?”

Chử Dịch Phong nghe vậy trong lòng càng ấm, lại có chút nóng lòng muốn thử: “Vậy sáng mai ta leo tường đi tìm huynh?”

“Có thể đừng làm không?” Lăng Tiêu sợ Chử Dịch Phong nói chơi không chừng thật sự đi leo tường, vội vàng nói: “Trong phủ ta nhiều người tai mắt hỗn tạp, không sánh được với nơi này của đệ chính mình làm đương gia làm chủ. Lúc đó khi người ta nhìn thấy Anh Vương điện hạ trèo tường Thọ Khang Hầu phủ, nói không chừng Thái tử tức giận lại muốn cho đệ chuyển về trong cung.”

Chuyện đó không được, để được dọn ra nơi này phí bao nhiêu công sức, Chử Dịch Phong lập tức thành thật: “Vậy ta không đi.”

“Nghe lời.” Lăng Tiêu cũng lấy nước tẩy rửa một chút, nơi này đều là y phục của Chử Dịch Phong, Lăng Tiêu tùy ý lấy một kiện áo lót thay đổi, lên giường ôm lấy Chử Dịch Phong đồng thời cùng nằm xuống. Lăng Tiêu bận bịu cả ngày lên giường liền muốn ngủ, Chử Dịch Phong lại không buồn ngủ, sợ cùng Lăng Tiêu nói chuyện làm hắn không thể nghỉ ngơi, cũng chỉ ôm lấy cánh tay của hắn trừng mắt nhìn nóc nhà. Lăng Tiêu nhìn thấy buồn cười, nghiêng người sang ôm Chử Dịch Phong nhẹ giọng nói: “Ngủ không được?”

“Ừm, lúc nghỉ trưa ngủ hơi nhiều, hiện tại còn tinh thần lắm.” Chử Dịch Phong hai mắt có thần: “Ta nhìn huynh ngủ là được.”

Lăng Tiêu không nhịn được cười, thấp giọng nói: “Để đệ trừng mắt như thế ta ngủ được mới là lạ, thôi ta dỗ đệ ngủ… kể chuyện xưa cho đệ nghe..” Lăng Tiêu ở trong phủ bận bịu chuyện Lăng Trĩ kỳ thực đã rất mệt, mơ mơ màng màng cũng nhớ không nổi cố sự gì hết, sửa lời nói: “Không phải, vẫn là kể chuyện cười đi…”

Lăng Tiêu tận lực suy nghĩ để Chử Dịch Phong có thể nghe hiểu, chậm rãi nói: “Có mấy thái giám ở một chỗ nói chuyện… đệ nói bọn họ nói chính là cái gì?”

Chử Dịch Phong trầm tư suy nghĩ, một lát đàng hoàng nói: “Không… Không biết.”

Lăng Tiêu vào lúc này đã sắp ngủ, nhắm mắt lại tiếp lời nói: “Đó là… lời tuyên bố không có hậu.”

Chử Dịch Phong không nói lời nào, đàng hoàng nằm dựa vào Lăng Tiêu, Lăng Tiêu mơ mơ màng màng cũng cảm thấy buồn cười, Phong nhi của y muốn nghe cố sự lại phải nghe kể chuyện cười, cảm thấy vô vị liền buồn ngủ đi… Lăng Tiêu thần trí càng ảm đạm, đang muốn ngủ thì Chử Dịch Phong đột nhiên bật cười, đập tay vào bắp đùi, nước mắt đều suýt chút nữa chảy ra, cười đến không thở nổi nói: “Ha ha… Ta hiểu được… Không phải là… Không, lời tuyên bố không có hậu.. Ha ha, thái giám không có hậu… Không hậu ha ha… Có thể cười chết ta rồi…”

Lăng Tiêu lập tức tỉnh táo, nhìn Chử Dịch Phong cười muốn tè ra quần tức giận cũng không phát ra được, vươn mình đè lên người y, trầm giọng nói: “Bây giờ mới cười? Vừa nãy làm cái gì… Đừng cười, ngủ!”

“Phốc… Ừ.” Chử Dịch Phong nghe lời dùng một tay che miệng, nhưng ý cười vẫn còn, Lăng Tiêu chỉ cảm thấy dưới thân Chử Dịch Phong cả người đang run rẩy, Lăng Tiêu dở khóc dở cười, bắt lấy tay Chử Dịch Phong, cười nói: “Thôi, muốn cười liền cười…”

“Ha ha… hậu hậu…” Chử Dịch Phong cười to đến mệt, Lăng Tiêu bị y huyên náo cơn buồn ngủ giảm đi một nửa, nhìn y dáng vẻ vui khôn tả trong lòng lại càng thêm yêu, cố ý nói thêm mấy chuyện cười dễ hiểu, Chử Dịch Phong cười không ngừng không thở nổi. Lăng Tiêu bèn đứng dậy rót chén trà cho y, Chử Dịch Phong cười uống làm đổ cả nước trà lên chăn, cười nói: “Ha ha… Ừ, ha ha… huynh cũng uống mấy hớp trà đi…”

“Được rồi.” Lăng Tiêu lấy chén trà Chử Dịch Phong đang uống, uống một hớp, cười nói: “Được rồi, lúc này thật đúng là trễ rồi, có thể ngủ chưa?”

Chử Dịch Phong gật gù, nằm xuống dựa vào Lăng Tiêu. Lăng Tiêu lại sai người đi vào thay đổi một chậu tử băng, lấy chăn mỏng che lại hai người, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, sau này đệ ngủ không được ta liền kể cho đệ nghe chuyện cười.”

Chử Dịch Phong nhớ tới chuyện cười lúc nãy lại ôm bụng cười một lúc, ừ đáp ứng dựa vào vai Lăng Tiêu nhắm chặt mắt lại, hai người chỉ chốc lát sau liền ngủ.

Ngày mai trời vừa sáng Lăng Tiêu liền rửa mặt mặc áo bào, cúi xuống nhặt lại mấy hầu bao mang theo. Chử Dịch Phong cũng đã thức dậy, Lăng Tiêu xoay người thấp giọng nói: “Lại ngủ tiếp một hồi, ta đi về trước, trời vừa sáng các nha đầu nhủ mẫu tìm không được ta thì có náo loạn.”

Chử Dịch Phong cũng không tham ngủ, đứng dậy, biết Lăng Tiêu không thể về muộn cũng không kêu hắn ở lại dùng đồ ăn sáng, gật đầu nói: “Biết rồi, đi thôi.”

Lăng Tiêu trở lại ở trong thư phòng xem xét chốc lát liền đi ra. Ngày hôm nay hắn cho làm những đồ dùng cho Lăng Trĩ bây giờ sắp đưa tới, hắn còn phải đi thăm dò xem một phen, những thứ này đều là đồ cưới của Lăng Trĩ, một chút đều không qua loa được.

Thi phu nhân dùng cơm xong cũng dắt mọi người tới xem một chút, Thi phu nhân xa xa cười nói: “Có đàn mộc? Ở xa đã nghe tỏa ra một cỗ hương thơm.”

[

](http://truyendammy.com/2016/05/04/chuong-46/chuong-46a/) Chương
46B * Đàn Mộc cầm( St: hình theo tính chất minh họa)

Lăng Tiêu nở nụ cười đón Thi phu nhân tới đây, cười nói: “Vẫn là cô tổ mẫu hiểu được những thứ đó, có đàn mộc còn có lê hoa mộc, ngày hôm nay mới vừa đưa vào.”

Thi phu nhân nhìn một chút chỉ có gật đầu, hài lòng nói: “Ta biết con chịu trách nhiệm thì chuyện sẽ không có sai. Chỉ là Trĩ nha đầu mắc cỡ, bảo nó theo con tới xem một chút cũng không chịu.” Thi phu nhân nói chuyện mọi người đều cười theo, Kinh Ngọc cười tiếp lời nói: “Cô tổ mẫu rất biết chọc người, Trĩ nhi nghe nói là đồ cưới của mình đến rồi còn rất lo lắng, khi nào chịu đến?”

Kinh Ngọc tháng sáu đã sinh hạ một nhi tử nặng bảy cân, bây giờ vừa mới ra tháng người so với trước đây hơi phúc hậu nhưng tăng thêm phong vận. Nàng mang thai hài tử khi đó Lăng Tiêu có gửi cho đồ, Lăng Trĩ chăm nom cũng không từng đứt đoạn. Kinh Ngọc trong lòng mình biết, hai người tiểu thúc tiểu cô khác mẹ rất tốt với mình, ngược lại so với Lăng Y là tiểu cô ruột lại không quan tâm mình nhiều lắm. Nghĩ đến mẹ con Hạ Lan, Lăng Y, Kinh Ngọc trong lòng thở dài, may mà trượng phu bây giờ cùng các nàng cách tâm dần dần đã hiểu thị phi, đối với chính mình lại vô cùng tốt. Thi phu nhân cũng rất công bằng hợp lý, cũng không vì Hạ Lan Lăng Y mỗi khi gây sự mà tức giận lây đến mình. Sinh ra tằng tôn về sau càng được sủng ái không ngừng, Kinh Ngọc gật đầu mỉm cười, những ngày tháng này đều là trải qua tốt đẹp.

“Được rồi, đều là tốt đẹp.” Thi phu nhân liếc nhìn Hạ Lan theo phía sau trong lòng không khỏi cười lạnh. Tiện tỳ này tối hôm qua chạy đến chỗ mình nhẹ dạ khen tặng một phen, trong lời nói không ngoài ý tứ là muốn hỏi Lăng Y đến lúc tháng mười đại hôn thì đồ cưới như thế nào. Thi phu nhân lúc đó không để ý đến nàng, muốn cái gì đây? Muốn hỏi Thi phủ đưa đồ cưới gồm những gì, cùng với bên Lăng Y đưa tới sính lễ so sánh một hồi, một cái trên trời một cái dưới đất.

Bây giờ Thọ Khang Hầu phủ càng được Thánh sủng, lại có Thi phu nhân năm đó đối với Thi Chính có ân tình, hơn nữa Thi Trà Thành dùng đủ sức lực phải cho Lăng Trĩ mở mày nở mặt, đầy đủ sáu mươi sáu xe sính lễ đến. Giang Nam Thi gia ai không biết, vốn là tiền bạc rất nhiều, có thể lấy một người vợ như thế không một chút nào đau lòng tiền bạc.

Thi phu nhân không muốn nói nhưng phiền Hạ Lan lại muốn sau này Lăng Y cũng giống như thế, buộc lòng phải lên tiếng giải thích, cười nói: “Bây giờ tính ra, Trĩ nhi đồ cưới là có bảy phần mười đều là người ca ca đặt mua.” Thi phu nhân vô tình hay cố ý quét nhìn Hạ Lan một chút, lạnh nhạt nói: “Trong phủ các tiểu thư xuất giá đồ cưới mọi thứ cũng là có phân lệ, một phần không ai nhiều hơn hay ít hơn, còn lại điều là vốn riêng cá nhân của mẫu thân. Trĩ nhi số khổ, vừa mới ra đời đã không còn nương, Nhị thiếu gia đau lòng muội muội mình, trước tiên đem đồ cưới mà thái thái của Tĩnh Quốc Công phủ mang đến đưa hết cho Trĩ nhi làm của hồi môn còn chưa đủ, chính mình còn cho thêm không ngờ thêm tới bảy phần…”

Nghe nói như thế Hạ Lan sắc mặt lập tức hạ xuống, nguyên lai những thứ này không phải là phân lệ được cho, mà là Lăng Tiêu chính mình cho, hắn làm như thế nào mà có nhiều bạc? Đến Lăng Y cái kia… Hạ Lan mạnh mẽ trừng Kinh Ngọc một chút. Lăng Hiên từ lúc cưới người vợ này liền không nghe lời mình nữa, muốn hắn ra vài món cho Lăng Y làm của hồi môn sợ là không xong rồi.

Lý ma ma nhìn mặt mày ai cũng vui vẻ, cười ha ha nói: “Nếu không bên ngoài đều nói Lăng tiểu Hầu gia không cưới thê tử được vì tiểu Hầu gia đều đem bạc cho muội muội, nên không còn bạc để cưới thê tử ha ha.”

Nói mọi người lại nở nụ cười, Thi phu nhân nhìn lại dặn Lăng Tiêu vài câu rồi mới cùng mọi người đi dùng cơm.