Song Nhi tiến vào,trên tay cầm giỏ thuốc,khẽ nhắc nhở Tống Ngọc Hoa : “Đại tiểu thư,người còn chưa thu xếp xong a?Lục Nhi muội nhanh tay một chút.” Song Nhi thở dài,thầm nghĩ “Đại tiểu thư nói muốn đi hái thảo dược mà sửa soạn hai canh rồi vẫn chưa lên đường a?Đại tiểu thư của nàng cái gì cũng tốt chỉ có sửa soạn ‘hơi’ lâu”.Song Nhi vẫn là nuốt lại cái ý nghĩ của mình,thành thành thật thật giúp Lục Nhi thu dọn.Tống Ngọc Hoa cười cười:“Tiểu nha đầu ngươi hấp tấp gì chứ,không phải vẫn chưa muộn hay sao?”
Một tiểu hài tầm 12,13 tuổi tiến vào,hành lễ với Tống Ngọc Hoa,nói : “Thưa Đại Tiểu Thư,xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi,người muốn đi lúc nào cũng được.”Tống Ngọc Hoa khen một chữ “Tốt” liền nhìn về phía Song Nhi cùng Lục Nhi “Các ngươi đã hảo hảo sửa soạn xong rồi chứ?” “Vâng” Tống Ngọc Hoa cười:“Vậy đi thôi,bây giờ liền xuất phát”.
Song Nhi đỡ Ngọc Hoa lên xe ngựa rồi nhìn xe ngựa khuất sau rặng cây mới chịu trở về.Phu xe đánh ngựa đi hết một canh.Tới nơi,hắn bước xuống,cung kính nói “Đã đến nơi,mời Đại Tiểu Thư xuống” đưa tay lên muốn đỡ lấy Ngọc Hoa,thấy nàng chỉ cười cười,né tay hắn tự nhảy xuống.Ngọc Hoa dặn dò phu xe:“Nếu sáng mai vẫn chưa thấy ta quay lại liền hồi phủ báo phụ thân.Không có chuyện thì gần sáng chúng ta hồi phủ” “Vâng,tiểu thư”
Ngọc Hoa xoay người tiến vào trong rừng.Ngọc Hoa tìm được một con suối sạch và quyết định nghỉ ngơi bên bờ suối.Bỗng nhiên một nam tử thân vận hắc y lao đến chỗ nàng rồi ngã khụy xuống.Ngọc Hoa thấy hắn bị thương bèn rửa sạch vết thương cho hắn rồi đi xung quanh tìm thảo dược.Tìm thấy thảo dược cầm máu liền quay lại cầm máu cho hắn .Không biết hắn từ lúc nào đã tỉnh,hắn nhìn Ngọc Hoa cảnh giác,cầm kiếm chĩa về phía cô nói : “Ngươi là ai?”
Ngọc Hoa tiến lại gần hắn,nhẹ nhàng nói “Ta tên Tống Ngọc Hoa,là nữ nhi của phú hộ Nam Thành,ban nãy đi hái thảo dược ta thấy công tử bị thương nên đã rửa sạch vết thương và đi kiếm thảo dược cho người.Công tử không phải muốn lấy oán báo ơn đấy chứ?”Nam nhân nọ cất kiếm,lãnh đạm nói:“Không có,phụ thân nàng là Tống Giang?” Ngọc Hoa ngạc nhiên,ngồi xuống bên cạnh hắn “Đúng vậy,công tử biết phụ thân của ta?Vết thương của công tử lại rỉ máu rồi,công tử mau đưa lưng lại đây ta giúp người cầm máu”Nàng sốt ruột nhìn vết thương của hắn,lại lấy nắm thảo dược từ giỏ ra.Hắn đưa lưng về phía nàng “Phụ thân nàng năm đó là thủ hạ của ta” Ngọc Hoa đáp thuốc lên vết thương lại lấy một cái áo từ giỏ,xé lấy vạt áo giúp hắn cố định lại mớ thảo dược “Công tử năm đó kinh doanh gì vậy?Chắc hẳn rất lớn a.” Nam tử có chút buồn cười,quay lại nhìn Ngọc Hoa “Sao cô nương lại nghĩ ta là thương nhân?”Ngọc Hoa nghiêng đầu “Không phải sao?Công tử bảo phụ thân ta từng làm thủ hạ của ngài nhưng phụ thân ta là thương nhân,thương nhân a” “Ừm,phụ thân cô nương từng là một trong những ám vệ của ta,không tin cô có thể hỏi hắn có quen biết Tiêu Phong hay không?” Ngọc Hoa chớp chớp mắt “Công tử húy là Tiêu Phong sao?Thực hay a” “Cô nương biết y thuật sao?” “Đúng vậy,lão thần y ẩn cư ở núi nhận ta làm đồ đệ và truyền y thuật cho ta” “Cô nương muốn ta báo đáp cô như thế nào?”Ngọc Hoa cười cười,trêu ghẹo nói“Công tử có thể lấy thân báo đáp a” Tiêu Phong biết cô trêu ghẹo nhưng vẫn đáp “Được,một tháng sau ta đến đón nàng” Tiêu Phong nói xong liền biến mất để lại Ngọc Hoa vẫn còn ngơ ngẩn. "Đợi đã,công tử...ta........Ơ...người đâu mất rồi?"Tiêu Phong đứng trên cành cây nhìn xuống chỗ nàng đứng,trên miệng còn treo một nụ cười.Hắc y bên cạnh cảm thấy kỳ lạ,nghĩ "Hoàng thượng ngài cũng biết cười sao?" rốt cuộc hắn vẫn không dám nói gì,đầu hắn vẫn chưa muốn lìa khỏi cổ đâu a.
Sau khi Tống Ngọc Hoa xác định hắn đã đi bèn cầm lấy giỏ đi vào sâu trong rừng hái thuốc.Sau khi hái xong nàng vội vã quay trở lại xe ngựa hôm qua.Phu xe thấy Tống Ngọc Hoa bèn mừng rỡ,đợi nàng lên xe ngựa rồi hắn nhanh chóng đánh xe về Tống Gia.Hắn sở dĩ sợ hãi vì quá hẹn một ngày mà tiểu thư vẫn chưa về,hắn cũng không dám về báo,chỉ sợ bị trách phạt nặng nề.Không ngờ tiểu thư vẫn còn lành lặn,hắn cũng không sợ đầu lìa khỏi cổ nữa a.Về đến phủ,Ngọc Hoa liền đến chỗ lão thái thái rồi đi chỗ phụ mẫu nàng.Lão thái thái khẽ khiển trách: "Hoa Nhi con thật là liều lĩnh,con cũng đã đến tuổi định thân rồi mà vẫn còn ham chơi như vậy,sao đi mất hai ngày mới về chẳng phải con bảo chỉ cần một ngày hay sao,trên rừng còn rất nhiều thú dữ..........." Tống Ngọc Hoa cũng không dám cãi lời bà,đợi bà nói hết rồi hối lỗi nói "Tổ mẫu,con biết sai rồi,lần sau con sẽ về sớm hơn"Lão thái thái nói "Có phải con có chuyện gì giấu tổ mẫu hay không?"Tống Ngọc Hoa cắn môi nói "Trong rừng con gặp một nam nhân bị thương,con đã cứu hắn nên mới về muộn"Lão thái thái nói"Nếu đó là cường đạo con cứu hắn như vậy có khả năng hắn sẽ giết người diệt khẩu,cũng không loại trừ trường hợp người nào đó nhìn thấy truyền ra thì thanh danh của con sẽ hỏng.Nhưng cũng may là con an toàn"Ngọc Hoa ấp úng không biết nên nói hay không.Lão thái thái nhìn ra liền bảo "Con muốn nó thì cứ nói đi,ta sẽ không phạt" "Kỳ thật hắn muốn lấy con nhưng cũng không nói hắn sẽ cho con danh phận gì,lúc đấy con chỉ là trêu hắn một chút,con...con....."Lão thái thái day day thái dương"Thôi được rồi,chuyện này cứ tạm gác qua một bên,Hoàng Thượng đưa đến thánh chỉ nói tháng sau muốn đến Tống Gia chúng ta,con có biết chuyện này không?"Ngọc Hoa thành thật đáp "Con không biết" "Ta giữ con ở lại có chút lâu rồi,mau đi tìm phụ mẫu của con kẻo bọn họ lo lắng" "Vâng,ngày mai Hoa Nhi lại qua đây bồi người"