Chương 6: Cười Một Cái…

Một nhà ba người cùng nhau xuống cầu thang, trong lòng Bạch Kiệt ôm một đứa nhỏ, Lisa đang đứng cạnh mặc áo khoác cho bé, bé ngoan ngoãn nhấc tay phối hợp.

Bé con vừa mới rời giường, trắng trẻo mũm mĩm, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đang mơ màng. Thấy trong phòng khách không có ai quen cũng không khóc không quấy, nhìn cái này lại ngó cái kia, cuối cùng túm lấy áo Bạch Kiệt lùi vào trong lòng ba mình, chỉ chừa lại một chỏm tóc màu trà lộ ra ngoài.

Ông Bạch dặn dò hai người vừa được làm ba mẹ này: “Về sau mặc xong rồi hãy đưa xuống, cẩn thận tay cục cưng!”

Lisa lè lưỡi, hai ngày nay cô đã được nhận thức qua ông Bạch cẩn thận chiếu cố bé con như thế nào. Mặc dù quan niệm có chút bất đồng, nhưng căn cứ vào nguyện vọng làm ‘người vợ tốt Trung Quốc’, vẫn thuận theo gật gật đầu: “Vâng ạ, lần sau sẽ không như vậy.”

Bạch Kiệt đặt bé con đang túm chặt lấy người mình như gấu koala xuống, để nhóc ngồi trên ghế sô pha chào hỏi mọi người. Cục cưng nhỏ rất ỷ lại ba mình, cho dù ngồi cũng phải nắm lấy ống tay áo Bạch Kiệt, cắn ngón tay gọi ‘Ba ông’…

Mặt ông Bạch lập tức nở rộ tươi cười, liên tục đáp lời. Bạch Lộ ngóng trông thèm muốn, ghé qua lấy cả hai túi đầy đồ chơi bày tất bên cạnh nhóc: “Cục cưng, gọi bác đi ”

Bé con ngồi trên ghế sô pha ngẩng đầu, Bạch Lộ bây giờ mới nhìn thấy nhóc có một đôi mắt đen, gương mặt giống Bạch Kiệt nhiều hơn, nhất là biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, giống hệt Bạch Kiệt đang ôm nhóc. Bạch Lộ tràn đầy hạnh phúc, nhìn chằm chằm đứa nhỏ, chớp chớp mắt: “Thật xinh đẹp!”

Bé con trong lòng nắm chặt áo Bạch Kiệt, cũng học theo cô trừng mắt nhìn chăm chú, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn ba mình, lại cắn cắn ngón tay nhìn sang Lisa bên cạnh. Thấy ba mẹ mình gật đầu cổ vũ mới lễ phép gật gật đầu chào Bạch Lộ, mơ hồ không rõ gọi gì đó.

Chỉ như vậy thôi đã khiến Bạch Lộ mừng vui không chịu được, cong mắt cười đẩy tất cả đồ chơi về phía trước: “Cục cưng, thích không?”

Lisa thấy Bạch Lộ đưa đồ chơi cho bé con liền ngăn cản: “Không cần mua đồ chơi mới cho bé nữa, hai ngày nay đã được cho nhiều đồ chơi lắm rồi!”

Ông Bạch nhìn mấy người trên ghế sô pha thân mật ấm áp trò chuyện phiếm, nhướng mày nhìn Đinh Hạo, ý bảo cậu nhanh chóng lên!

Đinh Hạo nắm cục rubik do do dự dự không chịu đi qua, cậu cảm thấy chỉ cần đi qua sẽ giống như cướp con nhà người khác, sâu trong nội tâm có cảm giác tội lỗi. Bạch Bân thực ra không nghĩ như vậy, vỗ vỗ vai Đinh Hạo, nhỏ giọng chỉ dẫn: “Dù sao cũng gọi em là bác, coi như là cháu, đừng lo.”

Đinh Hạo lúc này mới chậm rãi lết qua, nâng cục rubik trong tay thân thiết tươi cười rạng rỡ, gọi bé con: “Cục cưng, đây là quà cho con, ừm, lần sau cho thứ lớn hơn nhé…”

Bé con nguyên bản thành thật ngồi trên ghế sô pha, cho dù Bạch Lộ lôi ra nhiều đồ chơi như vậy vẫn chưa hề nhúc nhích, vừa nhìn thấy cục rubik màu sắc rực rỡ trong tay Đinh Hạo liền vươn tay ra. Vật này ghép từ một đám hình vuông nhỏ thành hình vuông lớn, hình như vô cùng hấp dẫn nhóc, có lẽ là được di truyền mẫn cảm với con số và đồ hình từ Bạch Kiệt, bé con đặc biệt thích rubik Đinh Hạo đem tới.

Nhưng đứa nhỏ này hình như cũng di truyền mơ hồ hồi nhỏ của Bạch Kiệt, vươn tay ra sai chỗ, nhéo trúng ngón tay Đinh Hạo. Nhíu nhíu mày, vẫn kiên trì nắm ngón tay Đinh Hạo kéo lại gần, ánh mắt đen láy ngập nước chăm chú nhìn Đinh Hạo, miệng ưm a gì đó.

Lisa ngồi bên cạnh nở nụ cười: “Đinh Hạo, cục cưng thích cậu đấy!”

Đinh Hạo chưa từng dỗ trẻ con, bàn tay bé nhỏ còn chưa dài bằng ngón tay cậu, nhưng lại túm lấy kéo thật nhanh. Đinh Hạo không dám làm ra bất cứ cử động nhỏ nào, sợ làm bị thương bé con, bản năng cậu có chút sợ hãi với loại sinh vật mềm nhũn này, quay đầu cầu xin sự giúp đỡ từ phía Bạch Bân: “Này, làm sao bây giờ?”

Ông Bạch vui vẻ, bảo Đinh Hạo ngồi xổm xuống đừng nhúc nhích: “Nhanh lên, làm cục cưng thích con hơn nữa đi!”

Bạch Lộ bất bình, ngồi cạnh thương lượng với Đinh Hạo: “Này, Đinh Hạo, tôi lấy túi này đổi lấy rubik của bạn được không?”

Đinh Hạo vẫn chưa mở miệng, ông Bạch liền chen vào nói, còn vô cùng chính nghĩa bác bỏ: “Không được, không được! Túi lớn này con thật vất vả từ xa đem tới, không thể để Đinh Hạo được lợi lôi ra phục vụ nhóc con được!”

Đinh Hạo không còn cách nào khác, chỉ phải thành thật ngồi xổm bên đó không dám rút ngón tay ra. Bạch Kiệt lấy rubik qua, tùy ý xoay vài lượt, đưa cho cục cưng nhỏ: “Này.”

Bé con từ lúc rubik xoay chuyển liền nhìn chằm chằm, thấy ba mình đưa qua lập tức vươn tay nhận lấy. Tay bé quá nhỏ, một tay không cầm được, lúc này mới nhớ tới tay kia còn đang cầm ngón tay Đinh Hạo, ngó ngó Đinh Hạo, lại nhìn nhìn rubik, lập tức thả tay Đinh Hạo ra ôm rubik.

Bạch Lộ vui sướng khi người gặp họa: “Đinh Hạo, bạn còn không bằng cả rubik nữa kìa.”

Đinh Hạo ngồi nửa ngày, vô cùng mệt mỏi, nghe thấy cũng tức giận đáp trả: “Thì sao, bạn còn chưa bằng tôi đâu!”

Bạch Lộ trợn to mắt, ông Bạch ngồi hòa giải: “Được rồi được rồi, yên tĩnh một lát, đợi chút nữa đến chụp ảnh!”

Lisa cho cục cưng uống sữa một lần, Bạch Lộ hào hứng ngồi cạnh nhìn bé con uống sữa, cảm thấy thật sự là đứa nhỏ nhà mình quá tốt, càng xem càng thấy thích: “Lisa, các cậu đặt tên cho cục cưng chưa?”

Lisa sau khi sinh con thân thể được bảo dưỡng rất tốt, chỉ là trên mặt tròn ra một vòng nghe Bạch Lộ hỏi cũng cười vui vẻ: “Vẫn chưa, Bạch Kiệt bảo tên Trung Quốc quan trọng để người quan trọng đặt!”

Lisa bây giờ đã nói tiếng Trung lưu loát hơn, nhưng Bạch Lộ vẫn như cũ nghe không hiểu, liền hỏi lại: “Có ý gì vậy?”

Lisa tìm kiếm vốn từ vựng tiếng Trung trong óc, cố gắng giải thích cho Bạch Lộ: “Cục cưng là bé con Trung Quốc, chúng ta cần phải đặt một cái tên Trung Quốc quan trọng… Ừm, quan trọng để người quan trọng đặt.” Lisa chỉ chỉ Bạch Bân và Đinh Hạo: “Người quan trọng!”

Bạch Lộ không vui: “Lisa cậu nghĩ kiểu gì đấy, tôi cũng rất quan trọng mà!”

Lisa buộc tóc tiếp tục giải thích cho cô: “Không phải như vậy, bọn họ không có đứa nhỏ của chính mình, tôi và Bạch Kiệt hy vọng bọn họ làm giáo phụ của cục cưng, cục cưng cần để giáo phụ đặt tên!”

Bạch Bân kinh ngạc, anh và Đinh Hạo đều không có tín ngưỡng tôn giáo, hơn nữa hình như tôn giáo cũng không cho phép loại thân phận này: “Bọn anh làm có thích hợp không?”

Lisa sung sướng gật đầu: “Thích hợp! Bạch Kiệt từng nói, có thể có nét đặc sắc Trung Quốc, các anh có thể làm giáo phụ mang đặc sắc Trung Quốc…”

Câu này của cô chọc cười Đinh Hạo, cậu giơ ngón tay cái về phía Lisa: “Tiếng Trung có tiến bộ! Nói quá sâu sắc, rất nội hàm!”

Bạch Bân cũng cười, nhìn ánh mắt chờ đợi của Lisa, gật đầu đồng ý: “Được, chúng ta coi như là, khụ, giáo phụ mang đặc sắc Trung Quốc của cục cưng.”

Ông Bạch ở phía sau kéo kéo áo Đinh Hạo, nhỏ giọng hỏi: “Cái gì gọi là ‘giáo phụ’?”

Đinh Hạo nhỏ giọng trả lời: “Chính là về sau cục cưng cũng gọi chúng con là ‘ba’.”

Ông Bạch vẫn chưa hiểu lắm, cau mày lo lắng lại hỏi: “Về sau đều gọi vậy sao? Có phụng dưỡng các con không?”

Đinh Hạo lại nghĩ tới câu ‘có đặc sắc Trung Quốc’ của Lisa, nghẹn cười gật gật đầu: “Đúng vậy!”

Lần này chụp ảnh là mời người đến nhà, như trước mặc trang phục thời Đường màu đỏ chụp ảnh chung, ngay cả cục cưng cũng có một bộ, còn đội một chiếc mũ quả dưa màu tím, đeo túi tiền nho nhỏ, không khí ngập tràn vui mừng.

Vỗ vỗ máy, thợ chụp ảnh liền phát hiện ra vấn đề, cẩn thận đề nghị: “Mấy người nam phía sau cười nhiều lên đi nào, tứ thế đồng đường thật tốt, ha ha ha…”

Xếp đứng phía sau có ba người đàn ông, trong đó có hai người sẽ không cười.

Đinh Hạo mặt cười tới cứng ngắc, liếc sang nhìn Bạch Bân, Bạch Kiệt, vẫn duy trì tươi cười từ kẽ răng nói ra một câu: “Nghĩ đến chuyện cao hứng đi hai người…”

Biểu tình hai anh em biến hóa hơn một chút, chỉ có thể nói là không phụng phịu, nhưng vẫn chưa tính là cười.

Thợ chụp ảnh do do dự dự lại dừng, xem ra còn muốn nói thêm gì đó.

Ông Bạch không vui: “Này! Cậu có chụp ảnh hay không hả?! Nửa ngày rồi vẫn chưa chụp gì!”

Thợ chụp ảnh cũng sắp muốn khóc, cố gắng nhanh chóng lắp ba lắp bắp giải thích với ông Bạch: ‘Không phải… Ừm, ông, phía sau miễn cưỡng coi là cười được rồi, ông có thể… có thể làm cục cưng nhỏ trong lòng cũng cười được không?”

Bé con túm lấy áo ông Bạch, khuôn măt nhỏ nhắn cố gắng học tập nhóm các vị ba, còn thật sự thật sự làm ra vẻ nghiêm túc.

Ông Bạch vui vẻ, nhưng chụp ảnh vẫn nên cười thì tốt hơn, liền bảo Đinh Hạo đi lấy vài món đồ chơi cho cục cưng: “Lấy khẩu súng bình thường bé thích chơi lại đây, ở trong phòng cạnh góc cầu thang ấy!”

Đinh Hạo vâng dạ rồi nhanh chóng chạy đi, đẩy cửa ra bước vào mới phát hiện bên trong trải thảm mềm, có lẽ cho cục cưng chơi đùa, dọn dẹp đặc biệt sạch sẽ. Đinh Hạo bỏ giầy ra, bước trên thảm đi vào tìm kiếm đồ chơi của cục cưng trong ngăn tủ.

Đồ chơi của bé con rất nhiều, có thứ đã lắp ráp xếp hình xong xuôi, có một ít xếp gỗ, thậm chí còn có cả sa bàn chỉ huy lục chiến ông Bạch trân quý nhiều năm… Đinh Hạo lục lọi kỹ lưỡng, chợt tìm được thứ đặt cùng mấy quyển sách thiếu nhi, cậu không nhìn lầm chứ, đây là súng cao cấp thật sự mà?! Mi làm thế nào đem từ nước ngoài về để nằm trong ngăn kéo thế này hả?!

Lisa thò đầu vào cửa gọi cậu: “Đinh Hạo, vẫn chưa tìm được à? Là cái dán hoa đào màu hồng phấn đấy!’

Đinh Hạo yên lặng buông khẩu súng ngắn màu bạc nhỏ bé trong tay ra, lại cầm lên khẩu súng màu rám nắng bên cạnh, trên có dán hoa đào màu hồng phấn Lisa nói tới. Đinh Hạo nhìn nòng súng tối om, sâu sắc cảm nhận thứ đồ chơi này cho dù dán hình hoa đào vẫn không thể hiểu nổi sao có thể dỗ cho trẻ con cười ra được.

Đinh Hạo đưa khẩu súng cho Lisa, nhìn cô thuần thục nhận lấy súng, kiểm tra kỹ lưỡng phần băng đạn rồi lắp lại vào, chuẩn bị đưa cho bé con chơi. Bây giờ cậu mới nhớ ra Lisa là người Ý, Ý ngoại trừ thừa thãi những cô gái nhiệt tình phóng khoáng, hình như còn thừa thãi mafia….: “Li, Lisa à! Thứ này không nên đúng không?”

Lisa huơ huơ súng lục: “Cái này sao? Đây là đồ chơi ông bà ngoại cho cục cưng đó!”

Đinh Hạo nuốt nước miếng: “Ừm, tôi có thể hỏi ông bà ngoại… là đang làm gì không?”

“Làm bác sĩ!” Lisa nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “Bây giờ là bác sĩ.”