Chương 11: Tôi Là Em Gái Cậu…

Đề nghị của Bạch Bân không chỉ là nói qua, cho dù đã bị Đinh Hạo nói lảng sang chuyện khác, thấy Đinh Hạo cũng không phản đối nhiều, liền quyết định bắt tay vào giúp cậu tìm kiếm một trường học có thể hợp tác. Bạch Bân cảm thấy vẫn nên để Đinh Hạo lượn lờ trước mặt mình thì hơn, đúng lúc kế hoạch dự kiến của khu khai thác sẽ xây dựng một trường học mới, thành phố D rất coi trọng kế hoạch này, cố tình đề cử một ít trường đại học tốt, hoàn cảnh sáng tạo sinh viên năng động.

Trường học có thể kéo theo sự phát triển của các khu xung quanh, hơn nữa còn tạo dựng không khí văn minh cho môi trường, nếu có thể xây một khu của trường đại học tốt nào đó cũng coi như đóng góp cho chiến tích của địa phương.

Bạch Bân từ danh sách các đại học tham khảo tìm kiếm, liền nhìn trúng đại học Z. Đại học Z nổi tiếng là trung tâm học tập trong thành phố, lại là trường học cũ của anh và Đinh Hạo, nếu đại học Z xây thêm một khu mới ở bên này, Đinh Hạo chắc chắn cũng vui vẻ trở lại sân trường.

Nghĩ như vậy, Bạch Bân liền bắt tay vào làm việc. Các công việc của địa phương đều có thủ tục rất rắc rối, một sự kiện cần phải vài ngành cùng nhau chạy, Bạch Bân chỉ là tăng nhanh tốc độ, rút ngắn thời gian triển khai hạng mục nhanh hơn lúc đầu hẳn một năm.

Trong lúc Bạch Kiệt đã đứng vững tại thành phố D, dần dần khai thác vài hạng mục sản phẩm độc quyền, phát triển theo con đường xuất khẩu kỹ thuật. Mua nguyên vật liệu giá rẻ từ nước ngoài, phát triển tái gia công lại ở trong nước, thông qua các doanh nghiệp nước ngoài làm trung chuyển, từ kỹ thuật thô sơ ban đầu cải thiện lại hoàn toàn, Bạch Kiệt không ngừng điều chỉnh phương án công tác của mình.

Bạch Kiệt có một trực giác mẫn cảm sâu sắc với kinh doanh, có thể cảm nhận được hướng gió, dần dần thay đổi ý tưởng làm công nghệ sinh học lúc trước. Trong nước trước mắt là thời cơ tốt để phát triển công nghiệp nặng, không ít kỹ thuật chế tạo gia công máy móc đang từng bước hoàn thiện, nhất là chế tạo máy móc tại thành phố D, là số một cả nước. Một khi chế tạo đã thuần thục, dù cho có học tập cũng bất quá chỉ là không ngừng lặp lại những kỹ thuật đã mua được. Nếu muốn chân chính gia tăng sản lượng và giá trị, vậy phải nắm bắt được kỹ thuật độc quyền của chính mình.

Một mặt liên hệ với các trường cao học, đồng thời đề ra các hình thức khen thưởng và thi thố cho những công nhân sáng tạo được kỹ thuật mới. Nếu một công đoạn anh làm một trăm lần, vậy chắc chắn anh sẽ hiểu tất cả những gì về nó. Phải làm như thế nào để tiết kiệm nguyên vật liệu mà vẫn đạt được hiệu quả tốt, những sáng kiến như vậy vẫn thường xuất hiện ở những con người bình thường mà vĩ đại này.

Bạch Kiệt vĩnh viễn vẫn nhớ rõ, một công nhân già tự tay làm ra máy mài đá, chỉ là một chiếc máy lát gốm thô sơ, lại có thể tiết kiệm một lượng kim ngạch lớn thiết bị lắp ráp nhập khẩu cao cấp định kỳ từ nước ngoài. Chỉ là một vật nhỏ như vậy, hoàn toàn thay thế được tác dụng của một đống linh kiện nhập khẩu, tuy rằng có chậm hơn một ít so với lúc trước, nhưng so với phí nhập khẩu thì thật sự không đáng nhắc tới.

Mọi người đều biết nói không thể tiếp tục làm công cho người khác, nhưng thật sự có được kỹ thuật của chính mình, dám dùng kỹ thuật của chính mình, vẫn là số ít. Giảng viên hợp tác với Bạch Kiệt từng nói qua, nếu có thể thật sự dùng 3% lợi nhuận để nghiên cứu kỹ thuật, thành quả nhận được tiếp theo sẽ không chỉ là như vậy.

Bạch Kiệt hỏi hắn: “Nếu xuất ra 30% thì sao?”

Giảng viên kia nở nụ cười, bắt tay Bạch Kiệt: “Vậy thì, cậu vĩnh viễn sẽ không chịu thiệt.”

Thân là một thương nhân tốt, chưa từng làm vụ mua bán nào thiệt thòi, Bạch Kiệt trưng cầu ý kiến của mẹ mình, quyết định khởi nghiệp bằng ngành kinh doanh chế tạo, trọng điểm phát triển chế tạo máy móc, dần dần triển khai những bước đầu tiên trong vương quốc kinh doanh của riêng mình.

Bạch Kiệt đã xác định phương hướng đầu tư, Lisa vì có thể ở cùng một chỗ với Bạch Kiệt, để thuận tiện chăm sóc cậu và cục cưng, cũng tới thành phố D đi học.

Cô học Đông y, một nửa vì tò mò về y thuật của Trung Quốc, một nửa là vì Bạch Kiệt. Sức khỏe Bạch Kiệt đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng mỗi mùa xuân thu vẫn dễ dàng sinh bệnh, người trong nhà vẫn thường xuyên phải gọi điện thoại dặn dò nhắc nhở, liền giữ lại thói quen uống thuốc Đông y như lúc trước.

Lisa từng sắc thuốc cho Bạch Kiệt, lại học hành chăm chỉ ra hình ra dạng, trong lúc học thường xuyên hô to Trung Quốc thần kỳ, thuốc Đông y tuyệt vời…

Vợ chồng Bạch bí thư vốn đang lo lắng hai đứa con trai ở xa gia đình bận rộn sự nghiệp không thể chiếu cố tốt chính mình, thấy như vậy cũng dần dần an tâm. Bởi vì Bạch Kiệt đã sống ở nước ngoài nhiều năm, hơn nữa Lisa là một người vợ ngoại quốc, vợ chồng Bạch bí thư lo lắng hai người vừa qua bên kia không quen thuộc hoàn cảnh, cố ý dặn dò có chuyện gì phải đi tìm anh cả Bạch Bân cũng đang ở thành phố D.

Bạch Bân từ sau khi ngả bài với người trong nhà, vợ chồng Bạch bí thư với chuyện của anh và Đinh Hạo vẫn luôn bảo trì một loại cân bằng vi diệu, không phản đối cũng không tán thành. Nay nhìn Đinh Hạo và Bạch Bân tình cảm ổn định, cũng dần dần coi Đinh Hạo trở thành người trong nhà. Khi Lisa đến thành phố D, mẹ Bạch còn cố ý gọi điện thoại cho Đinh Hạo, bảo cậu chăm sóc Lisa nhiều hơn một chút.

Khi Đinh Hạo nhận điện thoại vô cùng khẩn trương, há mồm hô một câu: “Con biết rồi ạ, mẹ!”

Nghe bên kia trầm mặc, Đinh Hạo hận không thể tự tát chính mình một cái, mặt cũng nóng bừng. Cậu đã thầm luyện tập thật nhiều, vừa hồi hộp một chút liền buột mồm nói ra!

Đang muốn giải thích, đầu bên kia liền phản ứng lại, nhẹ giọng đáp ứng: “Ừm! Được rồi, Hạo Hạo à… Dù sao con ở bên đó phải chú ý chiếu cố tốt nhà em trai con, nhé.”

Đinh Hạo mặt vẫn nóng bừng cúp điện thoại.

Bạch Bân ngồi bên cạnh nghe, tươi cười trên mặt chưa từng dừng lại. Nhìn Đinh Hạo mặt đỏ như mông khỉ, ôm cậu vào lòng khẽ vuốt ve: “Sao vậy, mỗi tối em đều nói chuyện với anh là ‘mẹ em’ ‘ba em’ cũng không thấy thẹn thùng, hiện tại kêu một tiếng mặt đã đỏ?”

Đinh Hạo túm lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình kia, trừng mắt nhìn anh: “Luyện tập… Luyện tập có thể giống như thực chiến sao! Em còn chưa chuẩn bị tốt mà!”

Bạch Bân cọ cọ hai má cậu, cười cong cong ánh mắt: “Lúc nãy em đã gọi rồi, vẫn là chưa chuẩn bị tốt sao?”

Đinh Hạo nổi giận: “Em, lòng em vẫn chưa chuẩn bị!”

Bạch Bân đè nhóc đang thẹn quá thành giận này xuống hôn một trận, vỗ vỗ cậu an ủi: “Được rồi được rồi, không phải anh cũng gọi chú dì Đinh là ‘ba’ ‘mẹ’ sao? Đã hơn hai năm rồi, em cũng không thấy bọn họ phản đối không phải sao?”

Đinh Hạo không biết nói gì, Bạch Bân người này có đôi lúc da mặt thật dày. Lúc trước bọn họ vừa mới nói muốn cùng một chỗ với người trong nhà, ngay hôm sau Bạch Bân liền xuất mã đến nhà cậu nói này nọ, câu nào cũng gọi ba mẹ gọi đến ngọt ngào, khiến Đinh Viễn Biên đỏ bừng mặt, đồng ý cũng không tốt, không đồng ý cũng không tốt, ngồi trong nhà chính mình mà tay chân luống cuống. Cuối cùng vẫn là mẹ Đinh hào phóng ừ một tiếng, xưng hô của Bạch Bân cứ thế kéo dài suốt đến sau này.

Ở nhà bà Đinh cũng vậy, câu nào cũng nội ạ, gọi còn thân thiết hơn cả cậu. Ngay cả con yểng Đậu Đậu nuôi trong nhà bà Đinh, vật nhỏ ngu ngốc này gần đây cũng học theo thanh âm Bạch Bân, bắt chước có nề nếp ‘Nội, nội uống nước không?’ ‘Nội, đây là tiền lời đậu tằm, nội đếm đi…?”

Nghe thử coi!!!

Con chim chết tiệt này ngay cả đậu tằm nó thích ăn nhất cũng đổi thành âm điệu của Bạch Bân! Nó cũng không học theo ông lão bán đậu tằm nữa!!

Đinh Hạo nghĩ nghĩ, liền tự mình vui vẻ, vươn tay xoa mặt Bạch Bân: “Ừm, Bạch Bân, thật ra da mặt của anh dày hơn em đúng không? Đến, em sờ thử xem!”

Bạch Bân ôm cậu mặc kệ nhóc trong lòng náo loạn, nhìn Đinh Hạo cười rộ lên lộ ra má lúm đồng tiền bên trái, như ẩn như hiện, nhịn không được cúi đầu cắn một ngụm: “Cái này gọi là ‘gần mực thì đen’.”

Đinh Hạo không phục, lập tức đáp trả: “Ha! Sao anh không nói ‘gần son thì đỏ’ chứ?”

Bạch Bân không trả lời lại, nâng gáy cậu hôn lên, anh nhớ tối hôm qua dưới ánh đèn vàng mập mờ Đinh Hạo cũng có tinh thần như vậy, lúm đồng tiền bên trái mỗi lần cười rộ lên luôn chọc tâm anh ngứa ngáy.

“Hạo Hạo, em gọi mẹ anh một tiếng rồi, lần tới có phải nên gọi anh hay không?”

Đinh Hạo nghiêng người qua thở hổn hển, sợ bị hôn tiếp liền nhượng bộ: “Gọi anh là gì chứ?”

Bạch Bân cọ cọ mũi cậu, thì thầm: “Gọi anh là…”

Dán sát lỗ tai Đinh Hạo nói vài câu, con mèo nhỏ vốn ngoan ngoãn trong lòng mình lập tức xù lông, vươn móng vuốt ra đỏ mặt: “Biến!! Ai… Ai muốn gọi anh…”

Bạch Bân không gấp, vẫn cười tủm tỉm cầm tay cậu. Ngón tay Đinh Hạo trống không chẳng có dấu hiệu gì, có lẽ lần tới anh nên tặng con mèo nhỏ một vật có khắc dấu ấn của chính mình lên đó, buộc chặt giữ lấy cậu cả đời.

Hôn trán Hạo Hạo một cái, như đồng ý: “Vậy, lần sau gọi đi.”

Mặc kệ nói như thế nào, tốt xấu gì Đinh Hạo cũng đang từng bước hướng về phía trước, quan hệ với nhà Bạch Bân ngày càng hòa hợp. Từ phần đất vợ chồng Bạch bí thư ký tặng làm quà là có thể nhìn ra, phần cho hai anh em Bạch Bân và Bạch Kiệt rõ ràng không cùng đẳng cấp với Đinh Hạo và Lisa, vợ chồng Bạch bí thư thật sự rất yêu thương con dâu nhà mình.

Khi đó bưu điện còn phổ biến, Bạch bí thư vẫn có thói quen viết một phong thư nhà, dặn dò việc công tác của anh em nhà họ Bạch, đồng thời bảo Đinh Hạo và Lisa tự chăm sóc sức khỏe của mình, không cần quá bận rộn học hành. Lúc nào cũng có một câu cuối cùng là: Nếu có khó khăn, phải đi tìm anh trai đến giúp, người một nhà vốn nên như vậy.

Những lời này Lisa đọc đi đọc lại, xác định rõ ràng không phải là câu khách sáo. Bởi vì Bạch Kiệt cũng nói với cô: “Có khó khăn, cứ đến tìm anh trai của anh.”

Lúc mới đến thành phố D, Bạch Kiệt bận rộn làm việc, cô vội vàng đi học, mang theo cục cưng nhỏ thât sự là hơi khó khăn.

Lisa cầm thư nhà của Bạch bí thư, theo lời Bạch Kiệt chỉ dẫn tìm tới cửa. Ấn vang chuông cửa nhà, giơ cục cưng nhỏ về phía Đinh Hạo vừa mở cửa ra: “Đinh Hạo, con!”

Hai mẹ con, người lớn cười tủm tỉm, bé con (người nhỏ) vẻ mặt mờ mịt, nhưng cả hai đều chăm chú nhìn Đinh Hạo.

Tiếng Trung của Lisa không giỏi lắm, thốt ra lời này khiến người khác không nhịn được nghĩ miên man. Đinh Hạo nhận lấy cục cưng nhỏ cô giơ lên, một bên dỗ bé con một bên nói với Lisa: “Tôi bảo này Lisa, tiếng Trung không phải nói như vậy, cậu phải thêm từ khác vào, cậu nói như vậy rất dễ khiến người ta hiểu lầm, cậu nói ‘Đinh Hạo, con tôi’… A cũng không được!!”

Đinh Hạo tự mình bị mình khiến cho đau đầu, ôm cục cưng cẩn thận suy nghĩ, lại mở miệng: “Cậu phải nói ‘Đinh Hạo, cậu xem đây là con tôi’, nếu khách khí hơn nữa còn phải thêm câu ‘Chúng ta cùng nhìn xem này’, biết chưa?”

Lisa đã bị cậu lòng vòng muốn hôn mẹ: “Đinh Hạo cậu xem… xem, là con tôi?”

Đinh Hạo buồn bực: “Tôi là em gái cậu!”

Lisa nghe hiểu câu này, lập tức hiểu liên tục OK, đảo mắt khó hiểu: “Em gái cậu? Bạch Lộ?? Bạch Lộ không có ở đây.”

Cô nàng ngốc còn ngó nghiêng vào trong nhà tìm người, Đinh Hạo bị cô chọc vừa bực mình vừa buồn cười.