Chương 2: Nguyễn Đức Nghĩa và cái xác không đầu - PHẦN 2(phần cuối): BỨC THƯ CỦA SÁT NHÂN

“Kính thưa bố mẹ, anh chị,

Đến lúc này có lẽ bố mẹ, anh chị cũng chưa chưa hết bàng hoàng, đau khổ vì những gì con đã gây ra. Những ngày qua với cả gia đình mình cũng như với chính bản thân con là những ngày tháng đau khổ, khó khăn, kinh khủng nhất. Con nhớ gia đình, nhớ bố mẹ, anh chị và cháu T. nhiều lắm.

Đến giờ phút này, con biết rằng với con mọi cánh cửa đã hoàn toàn đóng lại vĩnh viễn. Con đã đánh mất tất cả rồi bố mẹ ơi, tệ hại hơn là con đã làm cho bố mẹ phải mất con. Nỗi đau này với bố mẹ, anh chị và gia đình mình là quá khó để vượt qua, thậm chí là không thể vượt qua được.

Hàng ngày, hàng giờ ở trong nhà lao, con chỉ biết cầu nguyện bình an, vượt qua và mạnh khỏe cho gia đình mình, gia đình nạn nhân và cả gia đình Yến, mặc dù con biết rằng một kẻ tội lỗi như con không xứng đáng để cầu xin bất kể một điều gì.

Con kính mong bố mẹ, anh chị giữ gìn sức khỏe, giữ vững đức tin và cầu nguyện cho linh hồn con.

Hà Nội, ngày 04 tháng 6 năm 2010

Nguyễn Đức Nghĩa"