Trong hộp màu đen cũng chẳng phải gì cao siêu chỉ là ít vũ khí mà Jason từng lén gia đình mua mà thôi. Hắn lấy trong hộp ra một cặp đoản côn, hắn dự định ra ngoài thử một chút xem bản thân sức chiến đấu. Tất nhiên là vạn bất đắc di sẽ ko dùng đến doron changer rồi, biến thân phát đấm đá lực ít nhất cũng hàng tấn ai mà chịu nổi. Jason đứng dậy vội thay trang phục tác chiến vào. Hắn nhìn kĩ trong gương thì có chút ngạc nhiên. Hắn trong gương một thân hắc bào đầu đội mũ trùm, dưới mũ trùm giống như một bãi yên vụ không thể thấy rõ chân dung, thứ duy nhất có thể nhìn thấy là một cặp mắt đỏ như máu nhìn qua lăng lệ vô cùng. Jason lấy tay kéo xuống mũ trùm gương mặt hắn hiện ra trước gương, nhưng hắn cảm thấy cứ thiếu vật gì, suy nghĩ vừa dứt jason vội quay lại trong phòng không ngừng lục lọi. Sau hổi lâu hắn lấy ra một cái mặt nạ đeo lên.
“Nhìn cứ giống ông thầy trong bộ phim nào đó.” jason một mặt cười cười có chút gống thằng đần.
Hắn đeo lên đai lưng tác chiến cái loại này khắp M quốc muốn mua một chút cũng không khó. Hắn lấy cặp đoản côn treo lên sau lưng rồi chuẩn bị bước ra ngoài nhưng bỗng dừng bước lại vội vàng đi ngược vô phòng lấy ra một cây thương G18 treo lên bên hông.
“Phòng cháy còn hơn chữa cháy mà” đeo lên thương xong Jason mở ra cửa sổ nhảy đi ra ngoài.
Khu hắn ở tuy không hỗn loạn như hell kitchen nhưng ra khỏi khu dân cư thì cũng có thể gặp không ít tên tội phạm. Dù gì bây giờ mới gần một giờ sáng là thời điểm bọn phần tử phạm tội này hoạt động. Jason lúc này bên trong là trang phục tác chiến nhưng bên ngoài lại mặc một cái áo khoác mày đỏ nên dù đi bên cạnh cũng sẽ không cảm thấy có gì kì lạ trừ việc hắn hiện tại đang đeo một cái khẩu trang che mặt. Ở M quốc không giống châu á, bình thường ở M quốc đeo khẩu trang chỉ có bệnh nhân, nhưng may khu này thuộc dạng ngư long hỗn tạp nên dù cho bịt mặt cũng không gây nên người khác chú ý quá nhiều.
Đi đến một cái ngã tư hắn thấy được có hai tên nam tử lực lưỡng đang lén la lén lút đi vào một cái hẻm. Thấy thế Jason kéo lên mũ trùm lẳng lặng đi theo.
“Đây hàng đây, kiểm tra cho kĩ càng vào.” Vừa lại gần Jason liền nghe hai người đang trao đổi, hắn từ từ tiến bước. Vừa vào góc khuất của ánh đèn hắn liền từ sau eo kéo ra cặp đoản côn từ từ bước tới. Xàn xạt âm thanh vang lên bên tai hai tên thanh niên làm cho chúng nhất thời giật mình tim cũng nhảy lên một phát vội vàng nhìn lại.
Trước mắt hai người là một bóng đen tay cầm côn sắt đang từng bước tiến đến hướng bọn họ. Hai người vội móc trong túi ra vật gì đó, nếu nhìn kĩ có thể thấy đó là một cây dao bấm.
“Ngươi là ai, đừng đến đây không lão tử đâm chết ngươi.” một tên trong đó quát. Nhưng Jason vẫn không ngừng bước chân tiến đến bọn họ, bỗng hắn chợt khom người, một bóng đen nhanh như chớp vọt đến hai người trước mặt một thanh côn sắt đập vào tay đang cầm dao của tên kia là hắn đau đến mức hét toáng lên, nhưng Jason không chút nào chậm lại mà một chân đá vào bụng tên bên cạnh làm hắn gục ngay lập tức. Vừa giải quyết tên kia xong Jason một chưởng đánh vào sau lưng tên còn lại làm hắn trực tiếp ngất đi. Jason lấy trong túi ra hai cọng dây rút buộc tay hai tên vào ống nước gần đó rồi mới bắt đầu lục xoát trên người hai tên này. Không xoát thì thôi, xoát một phát làm hắn ngây ngẫn cả người, ai mà ngờ chỉ là một tên bán bột trắng đầu đường vô tình bắt được mà trên người hắn ít thì cũng vài trăm gram bột trắng, nội đống đồ này ít cũng phải chục ngàn, ngoài ra còn không ít tiền mặt. Thấy thế Jason cầm lấy phần tiền bỏ túi, dù sao một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán mà. Sau một hồi mò mò lục lục Jason mới tìm được một chương điện thoại, hắn nhanh chóng gọi 911 rồi quay người bỏ đi.
“Hơn năm ngàn khối, ta thảo, bọn buôn bán hàng đầu đường bây giờ có tiền đến thế sao.” Jason vừa đi vừa kiểm kê thu hoạch.
“đing, đánh bại hai tên côn đồ thu được 100 tích phân.” Bỗng âm thanh hệ thống vang lên khiến cho Jason không khỏi nở nụ cười. Hắn biết sau này phải chăm chỉ tìm mấy tên đầu đường phiền phức rồi.