Chương 17: Những Năm Tháng Ở Marvel

New York, 9 Giờ 30 phút tối, trước cổng một rạp chiếu phim nào đó.

Một đôi nam nữ đang đi ra, nữ nhân vô cùng xinh đẹp, có thể thấy trên gương mặt nàng hiện lên một nụ cười vô cùng vui vẻ. Ngược lại vị nam nhân đi bên cạnh lại mặt mày tương đối ủ rủ.

“Sao cậu cứ mặt ủ mày chê thế, tớ thấy phim hay mà.” Lúc này mỹ nữ kia lên tiếng, có thể nghe được qua thanh âm, nàng dường như khá vui vẻ khi nhìn thấy nam thanh niên có bộ dáng như vậy.

“thôi tha cho tớ đi” Nam thanh niên cố phản kháng nhưng biểu tình trên gương mặt hắn biểu thị rõ phản kháng này là vô hiệu. Cặp đôi này chính là Jason và Gwen.

“Jason này ai bảo cậu mua vé bộ phim này thế ?” Gwen có chút tò mò vì theo nàng biết Jason sẽ không bao giờ xem những bộ phim kiểu tình cảm xen lẫn chút viễn tưởng như này. Phải nói rõ hơn là Jason tên này số lần đi xem phim phải nói là còn ít hơn cả số ngón tay trên một bàn tay nữa.

“Đừng, Đừng nhắc đến bộ phim đó nữa, tớ thề tớ phải cho Michy trả giá vì bộ phim này.” Jason một mặt căm tức nói.

“Michy ? ý cầu là Michelle Jones à.” Gwen có chút hứng thú hỏi.

“Chứ ai vào đây nữa. Haiz biết thế tớ đã không hỏi.” Jason cũng chỉ biết thở dài. Hắn chỉ hùng hùng hổ hổ vậy thôi chứ cả nhóm bạn ai chả biết cái tính hùng hùng hổ hổ rồi lại bỏ qua một bên của hắn.

“Thú vị nha, Jason cậu thế mà hỏi Michelle, tớ nhớ cậu ăn cũng không ít thiệt thòi từ cậu ta mà ?” Gwen chính thức bị câu lên hứng thú vì tuy Jason không thân với nhiều bạn nữ lắm nhưng cũng không phải chỉ có Gwen với Michelle. Để mà nói đủ thì phải thêm Mary Jane nữa.

"Tớ chịu thôi vì lúc mua vé thì Harry đang bận việc không thể nghe máy, còn MJ thì càng không nên tớ mới hỏi Michy.” Jason một mặt u sầu kể về tình cảnh của hắn hôm đi mua vé.

"Ồ! Sao lại không hỏi Mary, tớ thấy cậu ấy cũng dễ nói chuyện mà.” Gwen lúc này mặt tươi cười nhưng trong lời nói ẩn ẩn có chút mùi chua. Mà Jason thì chẳng phát hiện ra điều này mà tiếp tục đáp.

"Vì lần này tớ tiện thể mua cho Peter một cặp vé luôn, vào ngày hôm sau á.”

"Ra là vậy.” Gwen có chút vui vẻ lại. Cô nàng không biết bản thân từ bao giờ đã để ý đến việc Jason đối với bản thân như thế nào. Đặc biệt khi nghe việc mua vé kia là tiện đường nên mua cho Peter và Mary Jane thì trong thâm tâm Gwen lại có chút vui vẻ lên.

"Này cậu đứng đây tí nha, tớ đi lấy xe tí.” Jason quay về phía Gwen hỏi.

"Đi nhanh đi.” Gwen cũng tươi cười hồi đáp.

Nghe thấy thế Jason cũng nhanh chóng chạy hướng bãi đỗ xe. Hắn không biết rằng lúc hắn vừa đi không bao lâu cách rạp chiếu phim không xa có một tên nam tử đang hướng một hẻm nhỏ đi vào. Thấy nam thanh niên nhìn có vẻ đáng nghi ngờ nên đã gây nên Gwen chú ý. khu vực này dù không phải như Hell kitchen loạn thành một bầy nhưng cũng không phải nơi sạch sẽ gì.

Lúc này trong Gwen một “trái tim chính nghĩa” liền vang lên thanh âm bảo nàng nên đi qua xem. Gwen từ từ đi theo cách nam thanh niên đó không xa. Bỗng nam thanh niên đó dừng lại, thấy thế Gwen cũng ngay lập túc trốn vào một cái thùng rác ở bên cạnh. Nàng có thể nghe thấy một thanh âm khàn khàn vang lên bên trong hẻm.

“Tiểu tử đến rồi sao, thứ đồ đó như thế nào rồi.”

“Nó ở trong thứ này, bọn họ còn an toàn không.” Nam thanh niên cũng không chút nào ngạc nhiên mà bình tĩnh đáp. Tuy nhìn hắn bình tĩnh nhưng có thể nghe ra từ trong thanh âm của hắn có một chút lo lắng cùng phẫn hận.

Gwen lúc này trong lòng nghi ngờ cùng hiếu kì ngày càng sâu. Nàng cảm thân bản thân dường như sắp phát hiện ra một cái bí mật kinh thiên nào đó. Nàng lúc này dến thở mạnh cũng không dám, nếu là thông thường tội phạm nàng có niềm tin đem chúng đánh gục, nhưng giờ đây nghe cuộc nói chuyện từ hai người thì thứ này e rằng không chút nào bình thường.

“Một tay giao đồ một tay giao người.” Nam thanh niên lên tiếng.

“Được thôi.” Giọng nói bí ẩn lại vang lên.

Nam thanh niên từ từ lấy ra trong túi một thanh nhỏ màu đen, nhìn có bảy phần tương tự USB nhưng do trời quá tối Gwen cũng không cách nào nhìn rõ ràng vật trong tay nam thanh niên.

Phốc! Phốc!

Hai thanh âm lên làm cho Gwen nhất thời sững sờ. Thanh âm này bảo nàng không quen thuộc là không thể nào. Cái thanh âm ngột ngạt này là tiếng súng giảm thanh, còn là loại đặc chủng. Phải biết loại nòng súng giảm thanh trên thị thường cũng không tính là loại tốt gì, chúng chủ yếu là dạng che lửa đầu nòng có số ít có chức năng giảm thanh âm nhưng cũng không đến mức này. Đây rõ ràng là loại vũ khí được sản suất riêng cho việc giảm thanh.

Từ trong bóng tối có một nam trung niên xuất hiện. Có thể thấy rõ trên tay hắn đang cầm một cây súng, hắn đang từ từ hướng chỗ nam thanh niên kia đi qua, miệng thì lẩm bẩm.

“Nhãi con mày cũng giám đấu với bọn tao thì đây là cái giá mà mày phải trả.”

Gwen lúc này hoảng vô cùng vì cô nàng cách chỗ nam thanh niên kia nằm không quá hai mét. Chỉ cần tên kia lại gần khả năng cao là bản thân cô nàng khó thoát được một kiếp này. Ngay lúc này bổng một thanh âm vang vọng cả căn hẻm nhỏ.

Phanh!

Chỉ thấy nam thanh niên kia trong tay là một món vũ khí mini. Thanh âm vừa rồi là từ khẩu súng này phát ra, viên đạn ghim thẳng vào bụng của nam trung niên áo đen khiến hắn không thể không lui lại nhưng có vẻ điều đó không đủ để cho tên kia gục ngã mà hắn hướng vũ khí về phía nam thanh niên đang nằm trên đất .

Leng keng!

Lúc này một thanh âm lanh lãnh vang lên. Thanh âm này làm cho hai người lập tức chú ý. Gwen lúc này vô cùng hoảng loạn, vì thanh âm đó là do cô nàng gây ra. Vừa nãy khi nam thanh niên kia nổ súng làm cho cô nàng có chút hoảng sợ. Trong lúc vô tình thì cô nàng đã đụng vào một cái thùng ở bên cạnh và tình huống hiện tại xảy ra.

Nam trung niên cũng không dây dưa với tên đang nằm trên đất mà hướng Gwen bước đến.

Phanh! Phanh!

Nam trung niên cũng không có bất cứ một câu nào thừa thải mà hướng súng về phía Gwen đang trốn mà bóp cò.