Chương 2: Bước chân ra khỏi cửa là Giang hồ 2

Không phải là tôi không thích nữ nhân, chỉ là tôi không thích loại nữ nhân này.

Nữ nhân của tôi cần phải ngoan ngoãn, nghe lời, trung thành. Phụ thuộc vào tôi, coi tôi là vua.

Tựa như “Đại vương” trong bài poker.

Cho đến một ngày, có một nữ nhân mồ hôi chảy đầm đìa nằm ở trong lồng ngực của tôi, nói cho tôi biết.

Đại vương ở trong bài poker, có ý nghĩa thực sự là chú hề.

Vào ngày sinh nhật thứ 20 của tôi, Lục gia đã mời tôi đến toà nhà "Tưởng say".

Đó là tửu lầu tốt nhất ở trấn trên của chúng tôi.

Phong cách cổ xưa, ghế lô, Lục gia ngậm cái tẩu gỗ nạm vàng, một đầu tóc bạc, hắn vẫn 'vân đạm khinh phong' như cũ, tiêu sái không kềm chế được.

“Rót rượu đi……”

Bình Sứ Thanh Hoa này đựng rượu Trúc Diệp Thanh ủ 30 năm.

Rượu được rót vào một chiếc bát sứ tráng men xanh ngọc, hoa văn lăn tăn, hương rượu thoang thoảng.

“Tiểu Lục, ngươi ở cùng ta đã bao lâu rồi?”

Lục gia hút tẩu một hơi, phun khói bay mịt mờ, mở miệng hỏi tôi.

“Mười ba năm, hai tháng, hai mươi hai ngày!”

“Ta đã dạy cho ngươi cái gì?”

“Ngàn thuật!”

“Cái gì gọi là ngàn thuật?”

“Lấy tay nghề 'giấu trời qua biển', đạt mục đích đổi trắng thay đen!”

Lục gia hơi hơi gật gật đầu.

Đối với câu trả lời của ta, còn tính là vừa lòng.

Gõ gõ cái tẩu, Lục gia bưng bát to lên, hướng ta nói:

“Uống lên bát rượu này, ngươi liền xuất sư! Từ nay về sau, ngươi không cần phải đi theo ta……”

Tôi biết, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới.

Chỉ không nghĩ là sẽ ở ngay hôm nay, ngày sinh nhật 20 tuổi của tôi.

Trúc Diệp Thanh ba mươi năm chảy xuống cổ họng, một cổ lửa cay xè xộc thẳng từ dạ dày lên tới đỉnh đầu.

Buông bát rượu xuống, Lục gia lại nói: “Tiểu Lục Tử, ngươi phải nhớ kỹ. Ngươi học chính là ngàn thuật, đi vào chính là ngàn cánh cửa, đi chính là con đường màu xanh. Từ giờ trở đi, ngươi không còn là một người bình thường nữa. Ngươi đã là một lão thiên lam đạo.” ()() Lão thiên: kẻ lừa đảo

Cái gọi là lam đạo, là chỉ sở hữu tất cả những dân cờ bạc và những kẻ lừa đảo.

Chỉ cần ngươi đánh cuộc, là ngươi đã đi vào con đường lam đạo.

Ngẫm lại lời của cha trước khi lâm chung, muốn tôi làm người thường, vĩnh viễn không được dính vào đánh cuộc.

Nhưng không nghĩ tới, mười mấy năm qua đi.

Tôi thế nhưng thành một kẻ lừa đảo lam đạo.

Đây có lẽ chính là thế sự vô thường, tạo hóa trêu người.

“Tiểu Lục Tử, ta lại hỏi ngươi, từ nay về sau ngươi muốn làm sư phụ, hay muốn làm tôn tử?”

“Đương gia!”

Tôi nghĩ trên đời này, không có người sẽ cam tâm tình nguyện làm tôn tử.

“Được, nếu muốn làm sư phụ. Ta muốn ngươi dùng mười mấy năm sở học này, ở trong vòng ba năm, làm cánh cửa lừa đảo lam đạo này đều biết có một vị Lục gia, Sơ lục gia!”

Ba năm?

Tôi có thể làm được sao?

Tôi có chút mờ mịt.

Mấy năm nay, tuy rằng tôi cùng Lục gia đi qua vô số đánh cuộc, sòng bạc lớn nhỏ.

Bất quá, trước nay tôi chưa lên sân khấu đánh cuộc qua.

Tôi cũng không biết, trình độ ngàn thuật của tôi rốt cuộc như thế nào?

Nhưng mà tôi vẫn là gật đầu đáp ứng.

Lục gia từng nói cho tôi, khó lừa đảo nhất, không phải kỹ thuật, mà là tâm lý.

Trước muôn vàn người, ngươi có thể đem sở học bình sinh của ngươi, phát huy được tất cả hay không, đây mới là căn bản.

“Được rồi, về sau cánh cửa giang hồ con đường lam đạo này, ngươi liền một mình lang bạt đi!”

Khẩu khí của Lục gia vân đạm khinh phong.

Nhưng trong ánh mắt, tôi vẫn thấy được vẻ không muốn buông bỏ.

“Giang hồ? Giang hồ ở đâu?”

Tôi mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi.

“Ra khỏi cửa tức là giang hồ!”