Đi trên đường tôi khá run , và chả biết sao cũng khá hồi hộp . Tôi muốn xem cái xác của bà đó như thế nào , và mọi người nói ra sao . Đó chính là thứ làm tôi hồi hộp vô cùng . Thằng Lâm vẫn ngủ ở nhà , nó ngủ khiếp lắm , nên chỉ tôi với Đăng đi ....
Mới dừng xe , Đăng đã cầm tay tôi chạy một mạch đến nhà xác . Sở dĩ nó biết như vậy bởi bố nó đã từng làm việc ở đây ... Ra đằng sau chúng tôi chạy lại nơi đám người đang đứng . Tôi đoán đó là nơi chúng tôi phải nhận xác . Chạy lại gần tôi thấy hai cậu con trai . Họ khóc nức nở , tôi nhìn xuống . Là xác của bà Như . Khuôn mặt trắng bệch , mắt vẫn không nhắm , vết lằn sâu trên cổ đỏ loét ... Tôi nhắm mắt lại không dám nhìn tiếp ... Rồi tôi mở mắt ra , thấy một bà cụ đứng bên cạnh tôi , cố chen vào bằng được . Tôi phải công nhận sức khoẻ phi thường của bà ấy ! Quá là phi thường luôn ! Tôi bị ngã ra .
Rồi bà đứng bên cạnh đứa con trai trưởng của bà Như . Tôi cố gắng mở mắt ra nhìn ai đó . Tôi hoàn toàn không thể tin nổi ! Đó là bà Như . Bà mặt trắng bệch , tay chân tím ngắt . Bà đang nhìn thân xác của bà đang nằm đó . Bởi vì sao mọi người không ai thấy bả . Tôi dụi mắt , hoảng sợ , cố gắng ú ớ vài tiếng nhưng không thể nói được . Rồi từ từ bà Như nhìn lên , đưa ngón tay và làm kí hiệu " suỵt " . Tôi mặt trắng bệch . Sợ không tả nổi . Mọi người bỗng dưng bất động . Tôi chả thấy ai ai hề hấn gì . Bà như chỉ vào cái xác bà rồi nhe ra cười với tôi . Đôi mắt bà máu ứa đầy trong hốc mắt . Tôi bủn rủn nhưng chẳng thể chuyển động được . Bà tiến lại gần tôi , tôi bắt đầu hoảng sợ . Bà lè lưỡi ra nhỉ đầy bao nhiêu nước bọt .... Tôi cố gắng chạy nhưng vô ích . Tôi cầu cứu trong vô vọng .... Hú hớ một sau tôi bất tỉnh ...
- tỉnh , tỉnh dậy mày ...
Tôi bất chợt bật dậy thấy mình đang ở trong căn nhà của mình . Tôi gãi đầu , ngoảnh lại Đăng :
- ơ mày , tao bị làm sao thế ? Đây là nhà tao à ..
- mày k nhớ à ? Mày bị bất tỉnh khi nhìn xác của bà NHư đấy ... Tao phải đưa mày tới bệnh viện .. May là gần đó k là mày tiêu rồi ..
- tao chả nhớ nổi ... - tôi ngớ người mồ hôi nhễ nhãi ...
Đêm nay , tôi quyết định k chơi trò ấy nữa . Ba thằng về nhà ba thằng ngủ. Tôi sẽ mở máy tính on face chắc đến tầm 3g sáng rồi ngủ. Đồng hồ đã điểm 12h . Tôi đảo mắt thấy khung cảnh yên tĩnh lạ thường ! Tết cơ mà , sao nhìn như chùa bà đanh vậy ! Tôi mặc kệ nó tiếp tục với công việc check facebook của mình . Một hồi sau điện thoại reo lên ... Tôi giật bắn mình , tôi ngủ quên mất :
- alo ? - tôi trả lời
Bên kia là tiếng gió rít từng hồi , rồi tiếng chó tru lên rất lớn .. Tôi sợ quá , gập máy xuống . Chừng 5p sau , điện thoại reo tiếp . Can đảm , tôi nhấc ống nghe lên :
- alo ? - giọng tôi run sợ
Bên kia vẫn im lặng ... Tôi cằn giọng :
- không vui đâu , ai đó nói đi .
- mày là đồ tồi ...
Tiếng hét đó khiến tôi giật nảy , bình tĩnh tôi cầm lên nghe tiếp .
- ai đó ?
- mày hãy ghi những người thân của mày ? 2 thằng bạn của mày , cả mẹ mày , bố mày , chị mày và cả mày . Đọc cho tao nghe .
- mày là ai ? Tao mắc mớ gì phải đọc ày ....
- nếu mày k làm , tao sẽ giết từng người thân của mày ...
- trò buồi .. - tôi cười lớn rồi gập máy xuống ..
Tôi biết rằng ai đó đang trêu tôi , tôi biết mà ... Rồi 30 phút sau , face của tôi hiện lên tin nhắn thằng Tùng : " 'mày ơi cứu tao ..." Tôi nhắn lẠi " có chuyện gì ? " . Mãi lâu hồi sau có tin nhắn trả lời : " 3 " .. " 2 " ... " 1 " .. Reng reng reng .. Điện thoại tôi kêu lên khiến tôi giật bắn người .. Tiến lại gần .. Tôi cầm máy lên đặt vào tai ..