Chương 15: Tội ác - tập 5 ( tập cuối )

Tiếng rầm đó khiến tôi giật nảy mình . Ghê rợn hơn nữa , chúng tôi nghe thấy tiếng bán cam của bà ấy . Cái tiếng nó rên rỉ từng hồi , nghe như nghiến răng như ai oán. Nó vọng ra rất lớn " ai ...m..u.a cam ????" Tôi nổi da gà . Rồi tôi nghe thấy tiếng cửa sổ mở toang , rồi tiếng nói với cười của người phụ nữ " hihihi " . Chúng tôi nghĩ đủ chuyện trong đầu lúc đó . Con Mai bịt miệng khóc .. Tôi cảm thấy lo lắng lúc đó . Rồi tôi nghe yên tĩnh lạ thường . Bỗng dưng có tiếng bước chân đi lên cầu thang , nó to mồn một ... Chúng tôi đắp chăn run như bị cảm lạnh ....

Bỗng thằng Sơn bị kéo ra khỏi chăn rất mạnh . Nó bị va vào tường rồi va vào mọi thứ . Chúng tôi hoảng sợ , ôm nhau chỉ biết cầu nguyện và khóc lớn . " nam mô a di đà phật , nam mô a di đà phật " Mai vừa chắp tay vừa khóc . Thằng Sơn như có ai đó kéo đi , chắc hẳn là người đàn bà ấy rồi . Cơn tức giận của một người đàn bà đã lên đỉnh điểm . Thằng Sơn nắm chặt tay , cầu xin đủ thứ . Rồi chúng tôi nghe thấy tiếng hét và cười vọng khắp nhà . Tôi quá sợ rồi . Sau đó thằng Sơn bị ném dười cầu thang . Tôi hét lên . Chạy xuống chưa kịp đỡ Sơn đứng dậy thì nó lại bị ném tiếp lên ghế sofa . Rồi huỵch một cái . Tôi thấy nó im lặng lạ thường . Rồi nó đứng dậy , đôi mắt nó vô hồn , dường như chỉ có lòng trắng . Rồi nó chỉ vào nhà vệ sinh . Tôi nghe thấy tiếng xương gãy ... Ôi thôi ! Một người đàn bà bò ra . Thật ghê rợn ! Khuôn mặt bà đầy máu , bà cười với tôi . Rồi thằng Sơn cũng cười . Chân tay bà tím ngắt , khuôn mặt bà trắng bệch . Tôi quá sợ rồi . Thằng Sơn như bị bà ấy hớp hồn . Tôi thấy Mai chạy xuống , nó vừa khóc vừa chỉ vào mặt bà ấy :

- Bác thôi đi !

Bà như không nghe , bà càng tiến lại hơn Mai . Tôi hét lên và bảo Mai chạy thật nhanh . Mai không nghe và quyết đứng lại . Mai khóc thật to , và dường như bà ấy chẳng hề hấn gì , bà vẫn mang đôi chân với khuôn mặt đầy máu ấy tiến lại gần Mai . Tiếng xương gãy nghe rõ mồn một . Mai khóc to hơn , chắp hai tay lại :

- con xin bác , con biết con có lỗi . Bác hãy tha thứ cho chúng con . Xin hãy nhắm mắt yên nghỉ ......

Mai mở mắt ra thì thấy ngay bà ấy trước mặt . Nhưng hay sao , bà ấy khóc , rồi ôm Mai :

- bác biết , bác sẽ tha thứ nhưng nghiệp chướng quá nặng sẽ không tha thứ được đâu conn , hãy sám hối thật sớm nghe con ...

Rồi chúng tôi bật khóc , chắp hai tay quỳ xuống . Tiếng chuông chùa ở đâu đó nghe vọng làm sao . Chúng tôi quỳ lạy rất lâu . Rồi một luồng ánh sáng ở đâu đó hiện lên , chúng tôi chỉ biết nhắm mắt . Mãi sau chúng tôi mở mắt ra thì chỉ thấy xác của bà ấy . Mai ôm chầm khóc không ra tiếng :

- Con có lỗi , con có lỗi , con có lỗi ...

(Tại đồn cảnh sát )

- Anh có chắc chắn những gì mình khai là đúng sự thật không ?

- tôi đảm bảo .....

- xin mời anh đi theo tôi ....

Ngay mai đó , Sơn nhủ chúng tôi sẽ tự ra đầu thú . Và được chúng tôi đồng ý ....

- anh ở đây và chờ ngày xét xử ...

- vâng

Sơn nhìn chúng tôi , mắt đỏ hoe nói :

- bọn mày sống tốt , tao ở trong này sẽ nhớ tụi mày lắm .

- bọn này sẽ vào thăm mày , thằng bạn tốt .

Sơn lẳng lặng , bước vào ngồi trên ghế nhà tù . Nó nhắm mắt và có lẽ đây là lúc nó phải ngẫm nghĩ lại cuộc đời nó .... Những gì nó gây ra ..

Chúng tôi tạm biệt nó tại đó . Và sau đó mấy tháng , tôi và Mai cắt tóc đi tu . Đi lại nương nhờ trước cửa Phật , và chỉ nơi đó chỉ khiến cho chúng tôi thêm yêu đời , thêm thanh thản đến nhường nào .....!

Hết !