CHƯƠNG HAI MƯƠI MỐT
Với khả năng của ma-cà-rồng, tôi vươn tay nắm được cây đòn. Nếu là một đứa trẻ bình thường, tôi đã không đủ sức níu chặt thanh gỗ đó. Nhưng tôi có một nửa máu của ma-cà-rồng, nên dù chóng mặt, năm ngón tay tôi vẫn có thể bám chặt, mắt nhắm nghiền, trong khi thân mình đong đưa trên bốn từng lầu.
Sam rối rít kêu lên:
- Darren, nắm chặt. Đừng sợ. Tớ tới ngay đây.
Nó vừa lần mò tiến lại, vừa không ngừng động viên tôi bình tĩnh, không sao đâu, nó sẽ kéo tôi lên.
Những lời nói của nó làm tôi lên tinh thần. Nếu không có Sam, chắc tôi đã đành buông tay, vì gần như không còn chịu đựng hơn được nữa.
Tôi cảm thấy cây đòn rung len bần bật theo bước chân của Sam. Nghe tiếng răng rắc của cây gỗ, tôi lo sợ sức nặng của hai đứa sẽ làm cây đòn bị gãy. Nhưng Sam đã bò được tới sát tôi. Nó dặn dò:
- Bây giờ tớ nắm cổ tay cậu. Đừng nhúc nhích nhé, cũng đừng nắm lấy mình bằng tay kia. OK?
- Ok.
Bàn tay nó đã chạm vào cổ tay tôi. Nó lại căn dặn:
- Cứ từ từ, đừng buông tay ra ngay nhé. Tớ không đủ sức kéo cậu lên đâu, chỉ xoay mình cậu, để cậu có thể với tay kia lên nắm cây đòn. Lúc đó chúng ta mới có thể tìm cách cho cậu lên. Rõ?
- Rõ, thưa đại uý.
Tôi nói, miệng cười méo xệch. Sam nhè nhẹ đong đưa chân tôi, một tay nó vẫn nắm chặt cổ tay tôi đang bám chặt thanh gỗ. Sau vài lần, cảm thấy đủ sức tung người cao hơn, tôi nhắm cây đà nhỏ, vươn tay kia nắm lấy. Lúc này, sức nặng trên cánh tay phải đã giảm hẳn. Sam hỏi:
- Cậu có thể đu người lên được chưa?
- Được.
- Tớ sẽ ôm ngực cậu kéo lên, rồi lùi lại để cậu có chỗ quắp hai chân lên cây đà. Được chứ?
Nó nắm cổ áo trong lẫn áo ngoài của tôi, phòng xa tôi bị trượt tay, rồi ráng sức lôi tôi lên.
Ngực và bụng tôi bị trầy xát, nhưng tôi mừng vì đã thoát chết. Hai đứa lần mò tới đầu cây đòn. Chúng tôi đã được an toàn. Dựa lưng vào tường, tôi rùng mình thở dốc. Sam bảo:
- Đã quá hả? Chơi nữa không?
Nể nó luôn!
CHƯƠNG HAI MƯƠI HAI
Xuống hết mấy cầu thang tôi vẫn còn hơi chóng mặt. Chúng tôi trở lại ngồi nghỉ trong một toa tàu. Tôi nói nhỏ với Sam:
- Cậu đã cứu mạng mình.
- Quên đi. Nếu tôi bị thế, cậu cũng cứu vậy.
- Chắc thế. Nhưng mình suy nghĩ chậm chạp lắm, chưa hẳn đã được việc như cậu đâu. Thật sự cậu đã cứu mình. Sam, mình rất mang ơn cậu. Muốn gì cậu cứ nói, bằng giá nào, mình cũng sẽ làm cho cậu.
- Thật hả?
- Thề.
- Có một việc.
- Nói đi.
- Tớ muốn gia nhập gánh xiếc.
- Sam ơi là Saaaammmm!
Nghe tôi rên lên, nó nói ngay:
- Cậu bảo thích gì cứ nói mà.
- Nhưng chuyện này khó lắm.
- Chẳng khó tí nào. Cũng chỉ việc gặp ông chủ, nói vài lời hay hay vào cho tớ. Nào Darren, cậu có hứa nói giúp tớ không?
- Thôi được, mình sẽ nói với ông Cao.
- Bao giờ?
- Hôm nay. Ngay khi về tới trại.
Sam đấm tay vào không khí, hớn hở la lên:
- Đã quá ta ơi!
- Mình sẽ làm tất cả những gì có thể, nhưng nếu ông Cao từ chối, chuyện sẽ chấm dứt tại đó. OK?
- OK.
Một tiếng nói chợt vang lên ngay sau lưng chúng tôi:
- Có lẽ mình cũng kiếm đựơc một việc tại đó nhỉ.
Chúng tôi quay phắt lại: R.C đang cười rất kỳ cục. Tôi bực mình nói:
- Đừng rình mò như thế chứ. Ông làm chúng tôi hết hồn.
- Rất tiếc, chú em.
Mặt ông ta tỉnh bơ, chẳng có vẻ gì tỏ ra “rất tiếc”. Sam hỏi:
- Ông làm gì ở đây vậy?
- Tìm Darren. Tớ chưa có dịp cảm ơn về cái vé.
- Không có chi. Rất tiếc, vì bận việc, nên đã không gặp ông sau buổi diễn được.
R.C ngồi xuống bên tôi:
- Tớ hiểu mà. Một chương trình như thế chắc là phải bận rộn lắm. Tớ cá là họ bắt chú em làm bù đầu, đúng không?
- Phải.
Ông ta ngó chúng tôi, cười rạng rỡ. Nụ cười đó làm tôi không yên tâm. R.C lại hỏi tiếp:
- Này, Người-sói ra sao rồi?
- Khoẻ.
- Bị trói suốt ngày đêm à?
Nhớ lời cảnh giác của Evra, tôi nói ngay:
- Không. Làm gì có chuyện đó.
R.C làm bộ ngạc nhiên:
- Không? Một con vật hoang dã nguy hiểm thế mà lại không bị xiềng xích gì sao?
- Nó không thật sự nguy hiểm đâu. Biểu diễn thế thôi. Nó thật sự được thuần hoá rồi.
Sam nhìn tôi trừng trừng. Nó thừa biết Người-sói hung dữ cỡ nào, không hiểu vì sao tôi phải nói dối.
R.C hỏi:
- À, này, một… thứ như thế thì ăn gì?
- Bò bíp-tết, heo bằm, xúc xích. Bình thường vậy thôi.
- Thật à? Còn con dê bị nhện giết, ai ăn?
- Tôi không biết.
- Evra bảo, hai chú em đã mua con dê của một nhà nông. Nhiều tiền không?
- Không nhiều đâu. Nó bị bệnh rồi mà.
Tôi im bặt. Nhớ ra là Evra bảo mua con dê từ một cửa hàng thịt, không phải nhà nông.
R.C bình tĩnh nói:
- Tớ đã làm một màn kiểm tra rồi, chú em. Mọi người trong trại của tớ đang bận rộn thu xếp dọn đi, nhưng tớ thì làm một vòng thăm hỏi, đếm gia súc và… đào bới xương. Nhà nông không phát hiện ra vài con bị mất vì bầy đàn quá lớn. Nhưng tớ lại lấy làm lạ vì chúng bị biến mất. Ai lấy, chú em có đoán ra được không?
Tôi không trả lời, R.C tiếp:
- Còn điều này nữa, lang thang dọc bờ sông, nơi gánh xiếc cắm trại, tớ phát hiện dưới sông cả đống xương, da, thịt vụt. Từ đâu đổ ra vậy, Darren?
Tôi đứng dậy, nói:
- Không biết. Bây giờ tôi phải về làm việc.
- Không muốn chuyện trò chút nữa sao?
- Chừng nào các ông nhổ trại? Tôi muốn ghé lại chào trước khi các ông đi.
- Chú em tốt quá. Nhưng đừng lo, tớ chưa đi vội đâu.
Tôi nhíu mày hỏi:
- Sao ông bảo sắp chuyển đến nơi khác?
- Hì hì, đội bảo vệ môi trường sẽ chuyển đi. Thật ra, họ đã đi rồi, từ chiều tối hôm qua. Nhưng tớ còn ở lại. Tớ có vài việc cần tìm hiểu thêm.
- Ồ, vậy thì hay quá. Chúng ta lại có dịp gặp nhau.
Trong đầu tôi rủa thầm, nhưng vẫn phải làm ra vui vẻ, R.C cũng hớn hở nói:
- Ồ, đúng vậy. Bảo đảm là chúng ta sẽ còn gặp nhau dài dài.
- Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Sam gọi theo tôi:
- Chờ chút. Mình đi với cậu.
- Thôi, mai hãy tới. Mình còn phải nghe câu trả lời của ông Cao về vấn đề của cậu đã chứ. Chào.
Tôi bước vội đi trước khi hai người dó chưa kịp nói thêm câu nào.
Lúc đầu sự quan tâm của R.C về việc thiếu hụt bầy gia súc làm tôi lo ngại, nhưng càng về gần tới trại, tôi càng bình tĩnh hơn. Ông ta chỉ là một người bình thường vô hại, còn chúng tôi: những nhân viên trong Gánh Xiếc Quái Dị, đều là những người khác thường, kỳ lạ, mạnh mẽ. Liệu ông ta có thể làm gì hại được chúng tôi?
CHƯƠNG HAI MƯƠI BA
Tôi định đến thẳng xe ông Cao, báo với ông về sự nghi ngờ và những thắc mắc của R.C. Nhưng trên đường đi, Truska (cô gái có khả năng mọc râu theo ý muốn) kéo cánh tay tôi và ra dấu cho tôi đi theo.
Lều cô ta trang trí loè loẹt nhất trại. Tranh ảnh, gương soi treo đầy trên vách. Mấy tủ áo lớn, bàn trang điểm và một cái giường rộng mênh mông.
Sau một tràng líu lo thứ tiếng lạ tai, cô ta lấy một thước vải, đo thân thể tôi, rồi chu miệng nghĩ ngợi. Búng ngón tay tách một tiếng, cô tiến lại tủ áo, lôi ra một cái quần, mở tủ khác lấy ra cái áo, và rút một áo vét từ một tủ khác nữa. Mở ngăn kéo bàn trang điểm, Truska lấy ra mấy bộ đồ lót và một đôi giày.
Tôi vào sau một tấm màn lụa thay quần áo. Chắc Evra đã nói với cô ta về việc tôi ước ao một bộ đồ mới.
Tôi vừa bước ra, Truska vỗ tay mừng rỡ và đẩy tôi đến trước tấm gương. Bộ quần áo vừa như in. Và điều làm tôi bàng hoàng nhất là: trông tôi… hơi bị bảnh trai. Cái sơ mi màu xanh lá nhạt, quần tía sẫm, áo vét pha hai màu xanh dương và vàng đồng. Truska còn cuốn quanh bụng tôi bằng một dải lụa đỏ. Trông tôi y hệt một tên cướp biển. Tôi bảo:
- Tuyệt vời. Chỉ đôi giày là hơi bị chật.
Truska đem ngay ra một đôi khác, da mềm hơn và mũi cong như giày của chàng thuỷ thủ Sinbad. Tôi cám ơn Truska và định bước ra khỏi lều. Cô giang tay ngăn lại, kéo một chiếc ghế tới trước một tủ áo, đứng lên, với tay lấy xuống một hộp tròn lớn. Truska mở hộp, lôi ra một mũ nhỏ màu nâu, có đính lông chim; loại mũ hiệp sĩ rừng xanh Robin Hood vẫn đội.
Chưa kịp đội mũ lên đầu, Truska ấn tôi ngồi xuống ghế, cầm kéo lên cắt tóc cho tôi.
Mái tóc mới cắt và cái mũ hiệp sĩ rừng xanh làm tôi không nhận ra mình trong gương nữa. Tôi kêu lên:
- Ôi! Truska, tôi… tôi…
Không thể tìm ra lời cám ơn, tôi ôm choàng lấy Truska, hôn một cái rõ kêu lên má cô. Khi buông tay ra tôi bỗng ngượng chín cả người. May mà không có thằng bạn nào của tôi trông thấy cảnh này. Trong khi đó Truska cứ mủm mỉm cười duyên.
Tôi vội chạy đi khoe Evra. Nó bảo trông tôi rất sành điệu, nhưng thề sống thề chết là chẳng hề nói gì với Truska về chuyện quần áo của tôi, chắc chỉ vì cô ta phát hiện thấy tôi ăn mặc gớm ghiếc quá, hay do ông Crepsley nhờ, hoặc vì cô ta… si tôi.
Nghe nó tán nhảm, tôi đỏ mặt quát lên:
- Đừng nói bậy.
Nó cứ nham nhở ngân nga:
- Bà con ơi! Truska mê tít Darren! Mê tít thò lò cu cậu Darren!
- Câm đi. Con rắn gầy tong gầy teo kia.
Nó cười ngặt nghẽo, tiếp tục làm trò:
- Anh ả ngồi trên cành cây. Hôn nhau hứa hẹn có ngày cưới nhau. Xe hoa của ma-cà-rồng. Bay trên mặt đất khỏi cần ét –xăng.
Tôi nổi sùng, gầm lên, nhào vào vật nó xuống đất. Khoá cứng không cho cu cậu nhúc nhích, cho đến khi nó hét ầm lên đầu hàng mới buông tha.
Sau đó, Evra vào lều săn sóc con rắn của nó. Tôi vừa làm việc của mình vừa lãnh luôn phần việc của Evra. Một phần vì bận rộn như thế, một phần vì phấn khởi với bộ đồ mới, tôi quên khuấy chuyện báo cho ông Cao biết vụ chiến sĩ bảo vệ môi trường hăm doạ điều tra chuyện bò dê.
Nếu không quá đãng trí như thế, có lẽ mọi chuyện đã khác và nơi ở của chúng tôi có lẽ đã không phải kết thúc trong máu và nước mắt.
CHƯƠNG HAI MƯƠI BỐN
Cả ngày làm việc quần quật, trời vừa sụp tối, tôi đã buồn ngủ rũ. Evra cho tôi biết không thể ngủ cùng lều đêm nay, vì cô nàng rắn đang cảm cúm, tính nết rất khó chịu, buồn buồn ngoặm cho tôi một phát thì nguy. Vì vậy, tôi vào lều của ông Crepslay, trải đồ ngủ bên lồng quý bà Octa.
Chỉ vài phút sau, tôi đã ngủ li bì. Rồi trong khi đang nằm mơ, bỗng có ai đó nắm cổ họng tôi, cạy miệng tôi ra. Tôi bật ho, choàng tỉnh.
Một bóng người lù lù trước mặt, tay cầm một chai nhỏ, cố đổ một chất lỏng vào miệng tôi. Thoạt đầu, tôi khiếp đảm tưởng là lão Tí-nị.
Tôi cắn đầu chai, rách cả môi, làm đổ gần hết chất lỏng trong chai. Người đó vừa ** vừa cạy hàm tôi ra, cố đổ chút còn lại vào miệng, nhưng tôi cũng cố phun ra hết.
Người đó rủa lớn buông tôi ra, lúc này tôi mới nhìn rõ: đó chính là ông Crepslay. Tức giận tôi hét toáng lên:
- Ông làm trò khỉ gì vậy?
Càng tức thêm vì mở miệng nói, tôi cảm thấy môi đau rát.
Ông đưa cho tôi nhìn cái chai còn dính chút chất lỏng màu đỏ. Tôi giận đến nghẹn thở:
- Ông định ép tôi uống thứ đó sao?
- Cháu phải uống. Darren, cháu đang kiệt sức dần. Nếu cứ bướng bỉnh thế này, chỉ trong vòng một tuần nữa, cháu sẽ chết mất.
Tôi nhìn ông ta trừng trừng, làm ông ngại ngùng quay mặt đi, nói:
- Ta chỉ cố gắng giúp cháu thôi.
- Nếu ông còn làm thế một lần nữa, tôi sẽ giết ông.
Có thể ông ta nhận ra tôi nói rất nghiêm túc, nên gật đầu, rầu rầu bảo:
- Được, ta sẽ không bao giờ làm thế nữa. Nhưng phải chi cháu chịu khó uống chút xíu thôi, cháu sẽ khoẻ lại, và sẽ quen dần, không cảm thấy sợ nữa.
Tôi gào lên:
- Không bao giờ tôi nếm vào thứ đó. Dù có phải chết, tôi cũng không bao giờ uống.
- Tốt thôi. Ta đã làm hết sức mình. Nếu mi muốn sống như một thằng ngu thì tuỳ.
- Không uống, không phải vì ngu. Nhưng vì tôi là một con người.
- Mi không còn là người nữa.
- Tôi biết. Nhưng tôi muốn làm người. Tôi muốn được như Sam. Tôi muốn có một gia đình và những người bạn bình thường. Tôi muốn mình lớn lên ở mức độ bình thường như họ. Tôi không muốn dùng máu người làm lương thực nuôi sống mình, sợ hãi mặt trời và những người săn lùng ma-cà-rồng.
- Thế thì quá tệ, vì tay mi đã nhúng chàm rồi.
- Tôi căm ghét ông.
- Lại càng tệ hơn, vì mi đã gắn liền với ta. Đáp lại lòng căm ghét của mi, ta cũng không còn quá nhiều tình cảm dành i nữa. Làm mi trở thành một nửa ma-cà- rồng là một sai lầm tệ hại nhất trong đời ta.
- Vậy thì sao ông không trả tự do cho tôi.
- Không thể. Nếu làm được ta đã làm rồi. Tuy nhiên, ta để mi hoàn toàn tự do muốn rời bỏ ta lúc nào cũng được.
- Ông nói thật chứ?
- Rất thật. Ta còn mong điều đó, vì ta sẽ không khổ tâm khi phải nhìn mi chết.
- Thật tình tôi chẳng hiểu ông ra sao nữa.
Tôi lắc đầu nói. Mỉm cười, gần như rất hiền hoà, Crepslay bảo:
- Chính ta cũng chẳng hiểu nổi mình.
Chúng tôi phì cười, mọi chuyện trở lại bình thường. Dù không thích việc ông ta vừa làm, nhưng tôi có thể hiểu vì sao ông ta đã cố ép tôi như thế: vì ông sợ tôi chết. Bạn không thể thật sự ghét người hết lòng lo cho bạn, đúng không?
Tôi kể cho ông nghe những việc trong ngày: chơi cùng Sam trong khu nhà ga, chuyện Sam cứu tôi, chuyện tôi từ chối cắt máu ăn thề kết nghĩa huynh đệ với nó.
Ông Crepslay bảo:
- Cháu làm vậy là rất tốt.
- Nếu cháu cắt máu ăn thề với nó thì có sao không?
- Máu của nó sẽ bị biến chất. Nó sẽ thèm thịt sống, loanh quanh gần mấy quầy bán thịt, mất thòm thèm hau háu nhìn những tảng thịt tươi. Nó sẽ chậm già hơn những người bình thường. Không thay đổi quá nhiều, nhưng có thay đổi.
- Thay đổi như thế nào?
- Nó sẽ hoá rồ, vì không biết chuyện gì đang xảy ra. Sam tưởng mình là ma quỷ, vì không biết điều gì làm sinh hoạt của nó thay đổi như thế. Trong vòng mười năm, nó sẽ hoàn toàn bị suy sụp.
Tôi rùng mình, khi nghĩ, suýt chút nữa tôi đã huỷ hoại đời Sam. Những chuyện như thế này, càng làm tôi phải gắn bó với ông Crepslay hơn, để học hỏi tất những điều cần thiết của một ma-cà-rồng nửa mùa. Tôi hỏi:
- Ông thấy Sam thế nào?
- Nó thường đến ban ngày, nên ta chưa gặp nhiều. Nhưng nó có vẻ đàng hoàng, lanh lợi.
- Nó vẫn phụ giúp cháu và Evra.
- Ta biết.
- Nó chăm chỉ lắm.
- Ta có nghe nói.
Tôi ngập ngừng bảo:
- Nó muốn gia nhập gánh xiếc. Cháu đã định nói với ông Cao, nhưng rồi lại quên. Mai cháu sẽ nói. Chẳng biết ông Cao có đồng ý không?
Mặt Crepslay tối lại:
- Ông Cao sẽ bảo cháu phải hỏi ý ta. Trẻ con không được phép gia nhập xiếc quái dị, trừ khi có người bảo lãnh.
- Cháu bảo lãnh cho nó.
- Cháu chưa đủ tuổi. Chỉ có thể là ta, nhưng ta sẽ không làm.
- Vì sao?
- Vì ta chưa điên. Một ông nhóc ta đủ phát khùng rồi, thêm thằng nữa, ta chịu không nổi. Hơn nữa nó là người. Ta gắn bó với cháu, vì trong huyết quản của cháu có dòng máu của ta. Lý do gì ta lại đâm đầu vào tròng với một con người khác nữa?
- Vì nó là bạn cháu. Nó sẽ chơi đùa với cháu.
- Có quý bà Octa làm bạn đủ rồi.
- Làm sao so sánh như thế được?
- Này, cho ta biết: chuyện gì sẽ xảy ra khi nó biết cháu là ma-cà-rồng? Cháu nghĩ nó sẽ thông cảm sao? Nó sẽ yên giấc khi biết thằng bạn thân nhất chẳng mong gì hơn là cắt cổ nó hút máu sao?
Tôi hét lớn:
- Cháu sẽ không làm thế.
- Ta biết. Nhưng là một ma-cà-rồng, ta biết cháu thật sự như thế nào. Ông Cao, Evra và những thành viên trong đoàn hiểu cháu. Nhưng thử nghĩ xem, một người bình thường như Sam, sẽ nhìn cháu như thế nào?
Tôi buồn rầu thở dài:
- Nghĩa là ông không chấp nhận nó?
Ông Crepslay lắc đầu lia lịa, rồi ngừng lại ngó tôi, ngẫm nghĩ. Sau cùng ông nhẹ gật đầu:
- Thôi được, ta chấp nhận.
Tôi bàng hoàng, không ngờ ông ta đồng ý. Tôi e dè hỏi lại:
- Sam được vào đoàn?
- Phải, nó có thể vào đoàn, đi lưu diễn cùng chúng ta, giúp đỡ cháu và Evra. Nhưng với một điều kiện…
Ông Crepslay ghé sát tôi, miệng nhếch nụ cười tinh quái:
- Nó cũng sẽ trở thành một nửa ma-cà-rồng như cháu.
CHƯƠNG HAI MƯƠI LĂM
Sáng sớm hôm sau, nhìn Sam hớn hở chạy vào trại, tim tôi thót lại. Tôi không muốn làm nó thất vọng, nhưng không còn cách nào khác nữa. Tôi không thể cho nó biết chuyện ông Crepslay muốn biến nó thành một ma-cà-rồng nửa mùa như tôi.
Suốt đêm qua tôi đã suy nghĩ, và điều làm tôi hoảng nhất là : Sam sẽ chẳng ngần ngại gì với đề nghị của ông ta. Dù nó thông minh, nhưng tôi nghĩ nó không đủ chín chắn để cân nhắc đến nỗi cô đơn và những khốn khổ khi trở thành một ma-cà-rồng.
Quá nóng ruột, Sam chẳng thèm nhòm ngó gì đến bộ đồ xịn của tôi, nó hỏi ngay:
- Cậu hỏi ông ấy chưa?
Tôi mỉm cười buồn bã gật đầu:
- Rồi.
- Sao?
- Rất tiếc, Sam. Ông ta từ chối.
Nó nói như quát vào mặt tôi:
- Tại sao?
- Cậu còn nhỏ quá.
- Mốc xì. Cậu lớn hơn tớ bao nhiêu?
Tôi nói dối:
- Nhưng mình không cha mẹ, chẳng ai kiện cáo gì khi mình đi theo gánh xiếc.
- Mình cóc cần gia đình
- Dóc. Rồi cậu sẽ nhớ nhà.
- Những ngày nghỉ mình về thăm nhà.
- Bộ dễ lắm hả. Dính vào gánh xiếc quái dị thì đi mút mùa luôn. Thì giờ đâu mà về. Thôi, chờ khi nào cậu lớn hãy tính
- Tớ cóc cần cái “khi nào” của cậu. Tớ muốn ngay bây giờ. Tớ sẽ làm việc cật lực. Tớ sẽ tự chứng tỏ cho họ biết. À, cậu có nói với ông Cao, hôm qua mình đã im lặng khi nghe cậu nói xạo về chuyện người sói không?
- Mình đã kể tất cả mọi chuyện với ông ấy.
- Tớ cóc tin. Cậu chưa gặp chưa nói cóc khô gì với ông ta hết. Tớ sẽ tự đi gặp.
Tôi nhún vai chỉ về xe ông Cao:
- Đó lại đó mà gặp.
Nhưng mới bước được mấy bước, nó ngừng lại, bực dọc thọc mấy ngón chân xuống cát, rồi quay lại ngồi bên tôi. Nước mắt đầm đìa trên má, nó lèm bèm:
- Thật bất công. Mình đã lên hẳn một kế hoạch khi được họ thu nhận. Vậy mà…
- Còn nhiều dịp khác nữa mà…
- Bao giờ? Bao giờ mình mới gặp lại họ? Đây là lần đầu tiên mình biết đến một gánh xiếc quái dị.
Im lặng một lúc tôi mới nói:
- Chẳng thú vị như cậu tưởng đâu. Thử nghĩ, phải thức dậy từ năm giờ sáng giữa mùa đông, tắm rửa bằng nước lạnh như băng, làm việc ngoài trời dưới những ngọn gió giá rét như dao cắt…
- Chuyện nhỏ, mình cóc ngán. Hay là… mình cứ đi. Trốn trong mấy xe tải, khi phát hiện, ông Cao đành phải chấp nhận thôi.
- Cậu không được làm thế.
- Tớ cứ làm. Cậu không cản được đâu.
- Mình sẽ không để cậu làm thế.
- Bằng cách nào?
Đã đến lúc phải bịa ra một chuyện thật khủng khiếp để hù Sam, làm nó sợ đến nỗi không nuôi mộng viển vông theo chúng tôi nữa. Tôi thì thầm như khổ tâm phải cho nó biết sự thật:
- Sam, mình chưa nói cho cậu biết, trước khi gia nhập gánh xiếc mình đã hành động thế nào với cha mẹ mình phải không?
- Chưa, nhiều khi mình cũng định hỏi.
- Mình đã giết…
Mặt nó trắng nhợt:
- Hả? Cái gì?
- Thỉnh thoảng mình lên cơn điên, như Người-sói vậy. Không ai hiểu vì sao, và lúc nào mình lên cơn. Ngày bé, mình ở trong bệnh viện và đỡ điên dần. Một lễ giáng sinh, ba má đưa mình về nhà. Sau bữa ăn tối, đang ngồi kéo mấy ống pháo nổ với ba. Mình lên cơn. Xé ông ta ra từng mảnh. Má nhào vào can, mình xé luôn bà, rồi đến em gái mình…, sau đó…
Phải diễn đoạn này tuyệt vời cho cu cậu tin v-ãi tè luôn. Hai mắt long sòng sọc, tôi nhìn xoáy vào mắt nó, như đang lên cơn:
- Mình ăn thịt cả ba người.
Mồm há hốc, mắt nó nhìn tôi như đứng tròng, nhưng vẫn cố lắp bắp:
- Cóc…cóc…phải. Cậu phịa.
- Ăn thịt họ xong mình chạy trốn. Gặp ông Cao, ông ta đồng ý che giấu mình. Trong đoàn có sẵn một cái chuồng để nhốt, khi mình lên cơn. Điều nguy hiểm là không ai biết trước khi nào mình hoá điên như thế. Vì lí do đó mọi người lảng tránh mình. Evra và những quái nhân thì không sao, vì họ mạnh lắm, nhưng những người khác thì mình có thể “xực” họ trong nháy mắt.
Tôi nhặt một cành cây lớn, múa may một lát, rồi bỏ vào miệng nhai rau ráu như nhai một củ cà rốt.
- Mình có thể nhai nát xương cậu rồi phun ra như… cám.
Tôi cắt môi bằng cành cây gãy, máu me tùm lum làm Sam xanh mặt.
- Nếu cậu gia nhập đoàn, cậu phải ngủ cùng lều với tớ, có thể cậu sẽ là người đầu tiên làm mồi cho tớ nhắm. Cậu không thể nào ngăn được chuyện đó đâu. Đừng theo gánh xiếc này. Mình thèm có bạn lắm, nhưng mình xin cậu tránh xa nơi này ra.
Sam cố mở miệng mà không được. Nó tin tất cả câu chuyện “bịa đặt trời ơi đất hỡi” của tôi. Từng xem những màn biểu diễn của gánh xiếc quái dị, nó tin chuyện tôi nói rất có thể xảy ra.
Tôi buồn rầu diễn tiếp:
- Đi đi Sam. Đừng bao giờ trở lại, như vậy sẽ an toàn cho cả hai đứa mình.
Nó liên tục lắc đầu:
- Darren, mình… mình…
- ĐI!
Tôi gầm lên, hai tay đấm thình thình lên đất, răng nhe ra, gầm gừ. Tôi có khả năng làm cho giọng trầm vang hơn con người, giống như dã thú.
Sam rú lên, nhảy qua những hàng cây, cắm đầu chạy.
Nhìn theo nó, tim tôi nặng nề, khốn khổ. Nó sẽ không bao giờ trở lại. Chúng tôi đã rẽ hai ngả đường khác nhau và chẳng bao giờ còn gặp lại nhau nữa.
Nếu biết mình đã sai lầm thế nào – nếu biết trước cái đêm khủng khiếp đang chờ phía trước – thì tôi đã chạy theo nó và không bao giờ quay trở lại gánh xiếc điên rồ đẫm máu, gánh xiếc kinh hoàng của tử thần này nữa.