Chương 3: Những Bài Thơ Tình Dưới Ánh Trăng

Editor: KNKD_YoginiYu

Beta: Phượng Nhược Thiên Xuyên

Chiếc xe chạy suốt quãng đường không chút trắc trở, cùng với cơn gió lạnh, chiếc xe vừng vàng ngừng ở số 23 đường Chiêu Dương.

Khi xuống xe, Dung Thận Xuyên dường như còn tỉnh táo một chút, Phương Sơ Tịnh nhân cơ hội đó thoát khỏi vòng tay của Dung Thận Xuyên, chật vật xuống xe.

Ngay khi chân vừa chạm đất, hơi mát đã lập tức xuyên vào các khe hở trên chiếc áo khoác.

Phương Sơ Tịnh khép lại cổ áo của mình, đôi giày cao gót của cô nhịp bước tăng nhanh, gây ra tiếng “deng deng” rất lớn.

Đi qua cánh cửa tự động, một tòa nhà theo phong cách phương Tây kiểu châu Âu của thế kỷ trước hiện ra trước mắt.

Sau khi hai người kết hôn, tòa nhà này do lão thái gia của Dung gia tặng cho họ làm phòng tân hôn.

Phương Sơ Tịnh mở cửa, dừng lại một chút, cô dựa theo trí nhớ của mình mà đi lên tầng.

Ngày thường, chỉ cần Dung Thận Xuyên không trở về, cô rất hiếm khi sống ở đây.

Lâu rồi không quay lại, cũng có vài phần xa lạ. Vừa rồi biết tin hai người về, người hầu đã chuẩn bị sẵn nước trong bồn tắm ở độ ấm vừa phải, nhưng lúc này Phương Sơ Tịnh không có tâm trạng tốt để hưởng thụ, liền thu thập sạch sẽ rồi rời phòng tắm trong khoảng nửa giờ.

Cô không mấy quan tâm đến việc dưỡng và chăm sóc tóc, thậm chí tóc chỉ được sấy khô một nửa rồi búi ra sau đầu, phần đuôi tóc vẫn còn ướt, hơi lắc lư khi cô bước đi.

Trong phòng, ánh sáng thuộc về chỗ Dung Thận Xuyên đã tắt, chỉ có cái đèn bàn bên chỗ cô là sáng.

Phương Sơ Tịnh không vội đi ngủ, cô ngồi ở mép giường lướt điện thoại một lúc, cho đến khi tiếng hít thở ở bên cạnh ổn định thì cô mới sờ các lọn tóc, rồi vén chăn nằm xuống.

Còn chưa nằm yên ổn, cô đột nhiên cảm thấy một hơi thở nóng bỏng bao trùm mình.

Dung Thận Xuyên một tay đặt ở bên hông cô, đẩy cô vào trong không gian hẹp, cúi người cắn nhẹ xương quai xanh của cô.

Phương Sơ Tịnh theo bản năng kháng cự, nhưng lại khiến cho cả người mềm nhũn, tê dại, ngay cả tay cũng không có chút sức lực nào.

Hơi thở dồn dập tiến đến bao vây lấy cô, những đầu ngón tay thô ráp trượt xuống một đường trước ngực, Phương Sơ Tịnh chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, cô buộc phải ngửa cổ chịu đựng.

Đầu óc trống rỗng, cô cố gắng nheo mắt trộm quan sát Dung Thận Xuyên.

Vào ban đêm, thị giác bị suy yếu khiến cô không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Dung Thận Xuyên, chỉ có dục vọng trong đôi mắt đen đó, như một tấm lưới tỉ mỉ, trói chặt cô.

Lời nói bị kẹt ở cổ họng.

Phương Sơ Tịnh nhẹ nhàng nhắm mắt lại. ——

Vốn đã là vợ chồng, đến bước này cũng không có gì là lạ cả, phải không….?

Nụ hôn thiêu đốt kéo dài dọc theo bên gáy đến mang tai, Dung Thận Xuyên khó chịu lên tiếng.

"Tô Tô."

"…..."

Trong nháy mắt, cơ thể Phương Sơ Tịnh trở nên cứng ngắc.

——Tên của cô...... không phải là "Tô Tô ".

Trước mặt mọi người, Dung Thận Xuyên thường gọi cô là "Bà xã", nhưng lúc không có người, anh sẽ chỉ gọi tên đầy đủ của cô một cách lễ phép và xa cách.

Quả nhiên là nhận sai người rồi sao?

Tâm trạng mơ hồ của cô gần như là bị dội một chậu nước lạnh, qua đi nhanh chóng.

Bầu không khí đột nhiên trở nên đáng sợ, Phương Sơ Tịnh hít một hơi thật sâu, đẩy Dung Thận Xuyên ra.

"Dung Thận Xuyên, anh tỉnh táo chút đi."

Khi cô nói, hơi thở không có chút ổn định nào, nói xong liền quay lưng về phía Dung Thận Xuyên, không để ý tới động tĩnh phía sau.

Trong đầu suy nghĩ mông lung, cô nghiêm túc nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy nhục nhã.

Chính xác thì Dung Thận Xuyên lấy cô để làm gì?

Cô biết rằng Dung Thận Xuyên có một ánh trăng sáng tinh khiến sáng chói, cô ấy họ Nguyễn tên Tô. Suốt những năm cấp hai, thậm chí nó còn được truyền tai nhau như một câu chuyện hay.

Là người bạn thanh mai trúc mã của Dung Thận Xuyên từ hồi nhỏ, Phương Sơ Tịnh được chứng kiến một số chi tiết mà ít người biết được .

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Dung Thận Xuyên ra nước ngoài, cô nghĩ rằng tình cảm của anh dành cho Nguyễn Tô sẽ giảm dần theo thời gian.

Không ngờ đến tận bây giờ, anh vẫn nhớ cô ta.

Phương Sơ Tịnh không biết chính mình bây giờ đang có tâm trạng thế nào, không thể nói là ghen tuông hay là oán hận, suy cho cùng mối quan hệ ‘‘vợ chồng plastic’’ này cũng không có chút tình cảm gì.

Cô chỉ cảm thấy, với tư cách là vợ hợp pháp của Dung Thận Xuyên, chồng cô vẫn không quên tên của ánh trăng sáng ngay khi anh định ân ái với cô ở trên giường, điều này khiến cô có chút mất mặt.

Nếu thật sự thích như vậy, tại sao năm đó lại vẫn buồn phiền không chịu nói ra, một hai phải để đến bây giờ miễn miễn cưỡng cưỡng cưới cô, mà lại làm ra bộ dạng thâm tình.

Không biết là để cho ai xem.

Tự động xem nhẹ cảm xúc khó chịu trong ngực, Phương Sơ Tịnh mím môi, cô nắm chặt góc chăn, ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Ngày hôm sau Phương Sơ Tịnh tỉnh dậy, người bên cạnh đã không còn.

Rõ ràng Dung Thận Xuyên đã rời đi được một khoảng thời gian.

Đối với tình huống không có gì đáng để ngạc nhiên này, Phương Sơ Tịnh giãy giụa ngồi dậy, vuốt lại mái tóc rối bù, đảo mắt thì thấy trên tủ đầu giường có một đôi giày cao gót.

Nó là một trong những kiểu mà cô ưa thích vài ngày trước.

Cô đờ đẫn, sau khi chớp mắt vài lần, cuối cùng cũng nhớ ra hôm quả là ngày đặc biệt gì.

Kỉ niệm ba năm ngày cưới.

Dung Thận Xuyên nhớ rất rõ ngày này, dù bận công việc đến đâu, quà tặng cô anh cũng sẽ không quên.

Nhưng cô lại quên mất.

Phương Sơ Tịnh ngồi ở đầu giường suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô gọi cho quản gia, nhờ anh ta mua hộ một đôi cúc áo rồi gửi chúng đến phòng làm việc của Dung Thận Xuyên.

Coi như có qua có lại.

Cô quá lười để chọn kiểu dáng.

Dù sao Dung Thận Xuyên cũng sẽ không mang nó.

Sau khi phân phó xong, cô đứng dậy thu dọn đồ đạc và xuống nhà ăn sáng.

Đối với bữa sáng, khẩu vị của Phương Sơ Tịnh rất đơn giản, chỉ có sữa đậu nành và bánh quẩy, trong nhiều năm gần đây cô chưa từng thử qua món khác.

Nhặt những thanh quẩy đã được cắt ra ấn vào sữa đậu nành, Phương Sơ Tịnh nhìn sữa đậu nành từng chút từng chút ngấm vào thanh quẩy, tiếng chuông điện thoại di động tùy ý vang lên bên cạnh. Màn hình hiển thị hai từ "Trợ lý".

Cho đến khi nhạc chuông kết thúc, cô ăn xong một thanh quẩy, mới vội vàng ấn trả lời điện thoại, để vào tai cô: "Có chuyện gì?"

"Chị Mirror," giọng lo lắng của trợ lý Dữu Tử vang lên, "Chị quên rằng mười một giờ có chương trình phát sóng trực tiếp à?"

“Chị không quên.” Phương Sơ Tịnh nhìn lên đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ mười giờ sáng.

Cô nhấp một ngụm sữa đậu nành, trợn mắt nói dối: "Đang trên đường, đừng lo lắng."

Bên kia nghe xong rốt cục thả lỏng, "Vậy cũng được, chúng ta tiếp tục chuẩn bị."

"Ừ."

Sau khi cúp điện thoại, Phương Sơ Tịnh không vội vàng, chậm rãi ăn hết bữa sáng, cuối cùng xách túi đi ra ngoài cửa thì đồng hồ treo tường đã điểm mười giờ ba mươi.

Chọn một chiếc xe yêu thích từ ga-ra ra rồi ngồi vào, nhấn ga. Chiếc Maserati màu đỏ đột ngột phóng ra khỏi nhà như một luồng ánh sáng.

Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại ở cửa sau của quán bar C.H.

Khi Phương Sơ Tịnh đẩy cửa bước vào, Dữu Tử vừa thu thập mọi thứ cần thiết cho buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay, nghe thấy động tĩnh cô ấy liền quay đầu lại, hiện ra một nụ cười mà nhìn chung thì trên khuôn mặt ấy toàn nét khẩn trương.

"Chị Mirror, cuối cùng chị cũng đến rồi! Hôm nay chị có kế hoạch gì?"

Phương Sơ Tịnh kiểm tra lại thiết bị, sau khi xác nhận không có lỗi gì, cô mới uể oải trả lời: "Tùy tâm trạng."

Dữu Tử không biết đã nghe Phương Sơ Tịnh nói từ này bao nhiêu lần, cô ấy gần như mù quáng mà gật đầu, "Vậy thì vẫn như cũ, lúc cần thì chị gọi cho em là được."

"Được."

Khác với những người livestream bình thường, Phương Sơ Tịnh đi theo con đường này hoàn toàn là vì cô cảm thấy rảnh rỗi và nhàm chán, không ngờ rằng năm đó phát sóng trực tiếp mở màn với tên "Jinz ". Tên này là do cô tùy tiện ấn, thế nhưng thực sự có chút hot.

Với khuôn mặt xinh đẹp và kỹ năng pha chế siêu phàm, dù không cố định thời gian phát sóng trực tiếp và nội dung vừa ý, thì độ nổi tiếng của cô vẫn rất cao.

Ngay cả một bài hướng dẫn trang điểm cô tùy tiện đăng trước đó cũng có thể dễ dàng leo lên đứng đầu bảng.

Thấy thời gian sắp đến, Phương Sơ Tịnh bước vào phòng phát sóng trực tiếp sớm hơn một chút, cô trực tiếp ngồi ngay trước máy quay mà bôi ít son.

Sau khi bôi son xong, nhìn lại vào khu vực quầy bar, màn hình đã bắt đầu rầm rộ.

[Vừa bước vào đã thấy được phiên bản phóng to của thịnh thế mĩ nhan, tôi choáng váng, đây là loại người đẹp thần tiên nào! 】

[Da thật tốt, đến gần cũng không phát hiện ra chút tì vết, đây là khoảng cách giữa ta và tiên nữ sao? 】

[Trang điểm mắt hôm nay trông đẹp quá! ! 】

...

Ngoài ra, có một số bình luận không đúng đắn trôi qua:

[Hôm nay làm gì? 】

[Cô Jinz, hay hôm nay cô làm một ly thủy cát*? #chọc cười】

[Thủy cát ! Thủy cát! 】

[Pha một ly Ramos gin fizz*, cô Jinz sẽ không từ chối, phải không? 】

*Đó là một loại cocktail

...

Có người đề cập đến nó, những người khác làm ầm lên, hùa theo càng ngày càng nhiều, đương nhiên thu hút sự chú ý của Phương Sơ Tịnh.

Cô trầm giọng đọc nội dung trên, môi cong lên: "Rất muốn pha ly thủy cát?"

Sau đó, cô đặt ly rượu trước ống kính, mỉm cười và quanh co: "Vậy thì hôm nay hãy thử rượu whisky thủy cát đi".

[F*ck, chúng tôi đang nói đùa thôi, đừngggggg! ! 】

[Ai vừa rồi nói thủy cát, ta hứa không đánh chết ngươi :)]

...

Khiến cho nguyên nhân họ phản ứng như vậy, phương pháp làm một ly whisky thủy cát đơn giản là khuấy liên tục, quá trình này lặp đi lặp lại, mất nhiều thời gian, rất khó khiến người ta đề cập hứng thú.

Nhưng Phương Sơ Tịnh đã quen với việc tùy tâm sở dục*, coi nhẹ tiếng than khóc bên dưới, nói làm liền làm.

*tùy tâm sở dục: ý chỉ việc làm còn phải dựa vào tâm tình. Vui thì làm mà không vui thì thôi.

Các viên đá va chạm với rượu whisky trong ly, còn lại những gì cần làm chỉ là tiếp tục khuấy và khuấy.