Chương 25: Như Lâm Đại Địch - Chương 25

“Nếu sư đệ chưa chết, Tống giáo chủ sẽ không phải là kẻ thù của ta, ta và y có ở cùng nhau cũng chẳng việc gì. A, không được, nếu ta thực sự chọn con đường này, sư phụ chắc chắn sẽ không tha thứ cho ta.”

“Đại sư huynh, huynh lẩm bẩm một mình gì đó?”

“Hả? Không, không có gì…” Lục Thiết Âm lúc này mới nhớ sư đệ vẫn đang ở bên cạnh, thế mà mình lại có thể nhớ tới một người khác, thật là vô lý quá.

“Kì lạ thật, lần này trở về hình như đại sư huynh đã thay đổi rất nhiều.”

“Ha ha, sao thế được?”

Đang khi nói chuyện, đoàn người đã bước tới cửa phòng Ngô Tiếu Kiệt.

“Đại sư huynh, huynh mau vào đi.” Hà Ứng Hoan đưa tay lên gõ cửa, miệng mỉm cười, “Sư phụ thấy huynh bình an trở về, có khi vui quá lại hết giận.”

Lục Thiết Âm cười gượng một tiếng, tự thấy bản thân mình vốn không có bản lĩnh lớn như vậy, nhưng so với việc trông thấy bộ dạng thân mật của Hà Ứng Hoan và Giang Miễn, hắn thà vào làm bạn cùng sư phụ. Vì vậy, hắn đẩy cửa bước vào.

Trong phòng ngập tràn mùi rượu.

Phóng mắt nhìn, chỉ thấy trên mặt đất chất đầy vò rượu, bên cạnh bàn có một nam tử tầm trung niên tướng mạo thường thường đang ngồi. Người kia uống từng ngụm từng ngụm rượu lớn, lại rung đùi tỏ vẻ rất đắc ý.

Lục Thiết Âm cẩn thận bước tới ngồi cạnh người kia, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Sư phụ.”

“Hửm?” Ngô Tiếu Kiệt giương mắt nhìn thẳng hắn, một lúc sau mới dùng tay chỉ, “Tiểu Âm?”

“Sư phụ, con đã trở về.”

“Tốt! Tốt lắm!” Ngô Tiếu Kiệt vỗ vỗ tay, đẩy chén rượu đến trước mặt Lục Thiết Âm, “Mau, uống rượu cùng vi sư.”

“Sư phụ, con xưa nay tửu lượng kém…”

“Tiểu tử ngốc, say một trận giải muôn buồn bực. Ngươi uống một vò rượu, ngủ say thêm một giấc, thế là có thể quên mọi chuyện thương tâm.”

“Hả? Chuyện gì ạ?”

“Hừ, không phải là ngươi thích sư đệ sao? Hôm nay thấy nó cứ dính lấy Giang Miễn, lẽ nào ngươi lại không thấy đau lòng?”

Nghe vậy, Lục Thiết Âm đỏ mặt lắp bắp hỏi, “Sư phụ, người, người đã sớm biết?”

“Tất nhiên.” Ngô Tiếu Kiệt búng một cái vào trán hắn rồi lại ngửa đầu uống rượu, “Vi sư nhìn ngươi lớn lên từ nhỏ, sao lại không rõ tâm tư ngươi? Ngươi hài tử này một khi đã nhận định cái gì là quyết không chịu buông tay, dù biết sư đệ không thích ngươi, ngươi vẫn cứ giao phó tình cảm.”

“Sư phụ…” Lục Thiết Âm khốn quẫn cúi đầu, gương mặt càng ngày càng đỏ.

Ngô Tiếu Kiệt ha ha cười lớn, nhấc vò rượu trên bàn đổ thẳng vào miệng mình, sau đó ngáp một cái, nói tiếp, “Tiểu Âm, ngươi nhớ kĩ câu này của sư phụ, thích ngay từ đầu, không có nghĩa cả đời đều phải thích.”

“Dạ?”

“Từ nhỏ ngươi đã lớn lên trên núi, gặp tới gặp lui cũng chỉ có vài người, vì thế ngươi tự nhiên sẽ nảy sinh tình cảm với sư đệ mình. Ngươi cho rằng ngươi thích nó, nhưng thực ra… hết thảy cũng chỉ là ảo giác.” Dừng một chút, hắn lại nhẹ nhàng thở dài, “Ngươi ở giang hồ thêm mấy năm nữa, gặp thêm vài dạng người, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ thích người khác.”

Lục Thiết Âm nghe xong dù cái hiểu cái không, trong đầu lại không kìm được dần hiện ra thân ảnh Tống Ngọc Thanh. Hắn cố sức lắc lắc đầu, trong lòng thấy vạn phần kinh ngạc. Chưa từng cố gắng nhớ tới người kia, nhưng vì lẽ gì mỗi lần phục hồi tinh thần, hình ảnh y lại chiếm trọn cõi lòng?

Khi Lục Thiết Âm vẫn còn tiếp tục đờ ra, Ngô Tiếu Kiệt đã cười cười lấy thêm một vò rượu nằm dưới đất, một bên tự rót tự uống, một bên thì thào nhỏ giọng, “Nói tới nói lui, mọi lỗi lầm đều là của vi sư ta cả. Trước đây nếu ta không nghĩ ra cái ý vớ vẩn lệnh sư huynh đệ ngươi tới Lâm An chúc mừng, tiểu Hoan sẽ không bị tên họ Giang lừa gạt cướp đi, tiểu Ngọc cũng sẽ không bị quỷ ma mê hoặc làm ra cái thứ chuyện đại nghịch bất đạo này…”

Nghe tới đây, Lục Thiết Âm nhịn không được xen mồm hỏi một câu, “Sư phụ, rốt cục thì nhị sư đệ đã gặp phải chuyện gì?”

Hắn chỉ thuận miệng hỏi, ai ngờ sư phụ xưa nay vốn hiền lành dễ gần bỗng biến sắc, chén rượu trên tay cũng “choang” một cái bị ném xuống đất. Sư phụ cắn răng cắn lợi nói, “Cái tên nghiệt đồ kia… vi sư đời này không quen biết hắn!”

Lục Thiết Âm chưa từng nhìn thấy sư phụ tức giận như vậy bao giờ. Hắn sợ đến ngậm chặt miệng, không dám nhiều lời nữa. Ngô Tiếu Kiệt cũng không nói thêm gì, chỉ thở dài nặng nề vài hơi, lẩm bẩm thêm vài câu say khướt, rượu càng uống nhiều hơn.

“Hôm nay có rượu nay say khướt*, tiểu Âm, sao ngươi không uống?”

“Sư phụ, người say rồi.”

“Không.” Ngô Tiếu Kiệt lắc lắc ngón tay, thanh âm nghe mơ hồ không rõ, “Ta uống càng nhiều thì càng tỉnh táo, nên quên thì không quên được, muốn nhớ lại nhớ không ra. Song Nguyệt, Song Nguyệt, sao nàng không vào giấc mộng ta?”

Lục Thiết Âm nghe cái miệng kia nói toàn lời điên khùng thì biết sư phụ đã say thật rồi. Khuyên sư phụ không được, hắn đành phải cố uống thêm vài chén rượu, lòng không yên nghĩ đến chuyện của mình.

Khi gặp lại Hà Ứng Hoan và Giang Miễn, hắn đúng là có chua xót đau đớn khó chịu, nhưng lại không đến nỗi khổ sở như tưởng tượng. Hắn ngoại trừ cảm thấy trống rỗng cả lòng, toàn thân vô lực ra thì lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Lẽ nào sư phụ không nói sai, ‘thích’ của hắn với sư đệ… chỉ là ảo giác?

Đang nghĩ ngợi, hắn bỗng thấy sư phụ đụng đầu vào mặt bàn, lại bắt đầu nói năng lộn xộn, “Thích hay không thích cái gì, đều là gạt người cả! Hắn ở giang hồ thêm vài năm nữa, chắc chắn sẽ xa mặt cách lòng, thay lòng đổi dạ, không còn nghĩ tới ta…”

“Hả?” Lục Thiết Âm ngẩn người không hiểu sao, “Sư phụ, người đang nói gì vậy?”

Ngô Tiếu Kiệt cũng không để ý đến hắn, chỉ mở to hai mắt nhìn đau đáu tiền phương. Một lát sau, người kia bỗng đứng dậy, đánh một chưởng tạo ra một lỗ thủng to trên mặt bàn.

Ngô Tiếu Kiệt vốn đang mơ mơ màng màng, say đến ngã trái ngã phải, mồm cũng toàn nói lời linh tinh, lúc này lại như hoàn toàn thanh tỉnh. Đôi mắt trở nên thản nhiên, gương mặt lộ nụ cười, giọng nói trầm trầm, “Không được, ta phải tìm hắn về!”

“Hả? Sư phụ, người muốn tìm ai?”

Ngô Tiếu Kiệt không trả lời, chỉ nhún người thi triển khinh công nhảy ra ngoài cửa sổ.

“Sư phụ, người đi đâu vậy?”

Lục Thiết Âm sửng sốt, mơ hồ đuổi theo, miệng gọi to, thế nhưng chỉ trong chớp mắt, Ngô Tiếu Kiệt đã biến mất vô tung vô tích.

——

Bài thơ Tự Khiển, tác giả La Ẩn:

Đắc tức cao ca thất tức hưu,

Đa sầu đa hận diệc du du.

Kim triêu hữu tửu kim triêu tuý,

Minh nhật sầu lai minh nhật sầu.

Dịch thơ (Phụng Hà):

Được thì ca hát mất thì buông,

Cứ đa sầu mãi, cứ hận luôn.

Hôm nay có rượu nay say khướt,

Ngày mai buồn đến lại mai buồn.