Chương 22: Như Lâm Đại Địch - Chương 22

Bóng đêm dày đặc.

Từ sau khi ra khỏi căn phòng đó, Lục Thiết Âm cứ cắm cúi chạy về phía trước, thái dương không ngừng co giật đau đớn, suy nghĩ rối loạn. Hắn biết mình nên lập tức trở về Lâm An, nhưng trong lòng lại một mực lo lắng cho Tống Ngọc Thanh.

Người kia bị thương có nặng không? Y liệu có cẩn thận chữa trị?

Lục Thiết Âm muốn quay lại kiểm tra y nhưng rồi lại sợ mình sẽ kích động giết y để báo thù cho sư đệ. Chẳng thể làm gì khác, hắn cắn răng tiếp tục dấn bước, mỗi một bước chân lại giống như cách Tống Ngọc Thanh càng ngày càng xa, lòng đau như dao cắt.

Đời này, sợ là không thể gặp lại nữa rồi?

Bất tri bất giác, trời đã dần dần sáng tỏ. Lục Thiết Âm một đêm không ngủ lại phải chịu kích thích to lớn, cả người hốt hoảng đến mức phương hướng thế nào cũng không còn phân rõ. Hắn chỉ biết hắn đã thừa dịp rời khỏi Thiên Ma giáo, lúc này đang đứng ở một sơn đạo gập ghềnh.

Hắn đang đi bỗng nhìn thấy trước mặt có một thiếu niên độ mười bảy, mười tám tuổi ngồi bên bụi cây đang ôm chân, kêu đau oai oái. Lục Thiết Âm thanh tỉnh rất nhiều, vội tiến lên vài bước mở miệng hỏi han, “Tiểu huynh đệ, ngươi làm sao vậy?”

“Ta lên núi đốn củi, chẳng may lại bị trẹo chân.”

“Trẹo chân? Để ta chữa cho.” Lục Thiết Âm vừa nói vừa cúi đầu kiểm tra. Ai ngờ, hắn còn chưa kịp động vào chân thiếu niên, một bên sườn đã tê rần, cả người bị điểm huyệt.

“Ngươi…?!”

“Lục công tử, ta đợi ngươi đã lâu.” Thiếu niên vỗ vỗ bụi đất trên người, hì hì đứng dậy, giọng nói đã trở thành giọng nam tử trưởng thành.

Lục Thiết Âm lờ mờ nghĩ tiếng nói này có chút quen tai, cách một lúc sau mới tỉnh ngộ, “Hóa ra là ngươi! Lâm, Lâm…”

“Tại hạ Lâm Hoài Trực, đa tạ ân cứu mạng lần trước của Lục công tử.”

Lục Thiết Âm lúc này mới biết là mình mắc mưu, nhíu nhíu mày, hắn nhìn kẻ kia bằng tư thế quái dị, “Ngươi vì sao điểm huyệt ta?”

“Không có gì, chỉ là muốn Lục công tử giúp đỡ một chút.” Nói xong, gã kéo Lục Thiết Âm từ dưới đất lên, lôi hắn đi về phía trước.

Lục Thiết Âm có chút giật mình, vội vàng kêu lên, “Ngươi định giả dạng ta lừa gạt Tống giáo chủ sao? Y sẽ không bị lừa đâu.”

“Không sai. Nhưng ta chỉ muốn làm phiền giáo chủ tự mình đến đây thôi.”

“Ngươi có ý gì?”

“Ha ha.” Lâm Hoài Trực khẽ mỉm cười, dáng vẻ như gã đã định liệu trước được mọi chuyện, “Giáo chủ nếu biết Lục công tử rơi vào hiểm cảnh, nhất định sẽ vội vàng tới cứu.”

Nghe vậy, Lục Thiết Âm biến sắc, lòng lại cảm thấy mơ hồ đau đớn, “Y… sẽ không tới đâu…”

Lâm Hoài Trực dù theo dõi Lục Thiết Âm từ khi hắn ra khỏi Thiên Ma giáo, thế nhưng gã lại không hiểu được xích mích giữa Lục Thiết Âm và Tống Ngọc Thanh, “Sao ta lại không rõ, giáo chủ dù luôn giả bộ lạnh lùng, trong tâm lại để ý đến ngươi biết bao nhiêu. Ngay cả người ngoài như ta cũng nhận ra, Lục công tử ngươi chính là nhược điểm của giáo chủ. Võ công y dù có cao thế nào đi nữa, cũng chắc chắn thua trên tay ngươi.”

Lục Thiết Âm càng nghe càng phiền loạn. Thân thể không thể động đậy, hắn chỉ có thể nhắm chặt mắt cắn chặt răng, “Hôm nay y không thể quản được sống chết của ta.”

“Hử? Tại sao?”

“Bởi vì…” Vừa mở miệng ra lại lập tức dừng lại, “Dựa vào cái gì mà ta phải nói cho ngươi?”

“Ha ha, không nói cũng được. Giáo chủ nếu không tới cứu mạng ngươi, ta sẽ chặt từng ngón tay của ngươi gửi tới Thiên Ma giáo.” Chuyển mắt, gã lại cười, “Hừ, ta không tin họ Tống không đau lòng.”

Đang nói chuyện, hai người đã đi tới một gian nhà tranh ở ven đường. Lâm Hoài Trực tiện tay điểm mấy huyệt đạo của Lục Thiết Âm rồi ném hắn vào phòng, xong liền xoay người làm việc khác.

Lục Thiết Âm tay chân cứng ngắc ngồi trên mặt đất. Thử vài lần mà vẫn không cách nào phá giải huyệt đạo, hắn thật ảo não. Hắn một hồi nhớ đến sư đệ còn chưa rõ sinh tử ra sao, một hồi lại lo lắng cho Tống Ngọc Thanh đang bị trọng thương. Tư vị trong miệng chua chua xót xót, chẳng thể gọi tên.

Tống giáo chủ vừa mới bị thương, y sẽ không tới cứu ta.

Y vì ta mà gặp nguy hiểm nhiều lần, tình ý kia người ngoài cũng có thể nhìn ra, tại sao ta hết lần này đến lần khác lại không hề cảm giác?

Nhưng y là hung thủ sát hại sư đệ, ta nên làm thế nào đây? Báo thù ư? Nhưng…

Sư đệ… sư đệ…

Hắn lăn qua lộn lại suy nghĩ lung tung, một ngày cứ như vậy trôi qua trong thoáng chốc. Đến khi sắc trời tối đen, Lâm Hoài Trực mới trở về. Gã để Lục Thiết Âm ăn vài thứ, sau đó lại có hứng thú gợi lên vài câu chuyện giữa hắn và Tống Ngọc Thanh.

Lục Thiết Âm nhắm mắt hoàn toàn không để ý, trái tim lại nhảy lên bình bịch, vô thức hồi tưởng lại những chuyện kia. Dáng vẻ người nọ trừng mắt mắng người, dáng vẻ người nọ đỏ mặt quay đầu tức giận, dáng vẻ người nọ dịu dàng cười khẽ, dáng vẻ người nọ…

Những hình ảnh đó cứ chập chờn trước mắt, muốn gạt bỏ cũng khó khăn.

Một đêm không chợp mắt.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hoài Trực ra ngoài một lúc, sau khi trở về thì canh giữ Lục Thiết Âm, không đi đâu nữa. Gã rút bội kiếm bên hông chùi lau mũi kiếm, thần sắc có vẻ căng thẳng.

Lục Thiết Âm thấy kì lạ nhưng không muốn mở miệng hỏi gã, chỉ ngồi yên một bên không lên tiếng.

Sắp đến giữa trưa, ngoài phòng bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân.

Lâm Hoài Trực nhảy dựng lên. Sau khi nhìn trộm qua khe cửa, gã lập tức tóm lấy cánh tay Lục Thiết Âm, trường kiếm cũng gác lên cổ hắn, kéo hắn ra ngoài.

Lục Thiết Âm ngẩn người không hiểu, chỉ đến khi ra đến cửa, nhìn thấy bóng dáng người kia, hắn mới giật mình bừng tỉnh.

Tống Ngọc Thanh vẫn là một thân hắc y.

Cái mặt nạ xấu xí kia che đi nửa khuôn mặt y, chỉ để lộ ra cái cắm nhòn nhọn cùng bờ môi không chút huyết sắc. Tay y đè bên chuôi kiếm, toàn thân tràn hàn ý, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm như nước lại càng lạnh lẽo.

Y… quả thực tới cứu mình!

Đêm hôm trước y vừa mới bị thương, lúc này có làm việc gì cũng không tiện, tại sao còn một mình chạy tới đây mạo hiểm? Hơn nữa, cái kẻ hại y bị thương kia… lại chính là mình.

Lục Thiết Âm ngơ ngác nhìn nam tử mặc hắc y kia, hô hấp nghẹn lại, đầu váng mắt hoa, tâm tình lại càng là kích động.