Chương 8: Tế phẩm

Cánh cửa trước mặt rộng mở, mấy sợi tơ hồng tóm được cô, kéo cô ra ngoài đối mặt với thế giới đáng sợ kia. Thế giới vừa rồi nhìn thấy từ khe cửa chợt mở rộng trước mắt, cô càng nhìn thấy rõ ràng khắp mặt đất toàn màu đỏ, còn có còn mấy cánh cửa khác mở rộng ra, hai người khác đang trốn tránh ở trong phòng cũng bị tơ hồng kéo ra ngoài.

Người phụ nữ đang giãy giụa, người đàn ông đang điên cuồng gãi tơ hồng trên người, mà La Ngọc

An, một cử động nhỏ cũng không dám. Đôi mắt cô chỉ gắt gao nhìn chằm chằm ánh sáng đỏ rực rỡ bên trong điện thờ, kinh sợ tới cực điểm.

Bóng dáng hợp với vô số tơ hồng kia tới gần một tấm mành, sợi tơ màu máu kéo mành ra bên ngoài ra, lộ ra bóng người chân thật.

Đầu cúi xuống, khuôn mặt giấu ở trong bóng tối dưới mái tóc dài đen nhánh giống như nước chảy, thân hình bị một bộ quần áo màu trắng hình thức cổ quái bao vây hoàn toàn, bên trong trống rỗng giống như không có huyết nhục. Tay áo màu trắng thật dài bên thân kéo trên mặt đất, dưới ông tay áo kéo dài ra vô số sợi tơ máu.

Giống người, lại không giống người.

Không biết bắt đầu từ khi nào , toàn bộ sân đều biến thành nhà giam đầy sợ tơ máu đan xen, vô số sợi tơ máu phân cách thế giới trước mắt cô thành từng khối nhỏ. Quái vật tay áo trắng dẫm lên những sợ tơ máu đó, giống một con nhện trắng bám trên mạng nhện màu đỏ.

Tơ máu kéo những khối vụn đến trước mặt hắn, tay áo giống như có sinh mệnh bao trùm, tiếng nhấm nháp nuốt xuống không biết từ nơi nào truyền đến, khối thịt nhanh chóng biến mất.

Trong giây lát La Ngọc An hiểu được , bốn người tử hình các cô đến đây để làm thức ăn

Mà đi vào nơi này, vốn tưởng có hy vọng sống, lại không ngờ rằng căn bản là vực sâu tử vong.

Ý thức được điểm này, cô lại nhìn quái vật dẫm lên tơ máu đang đi tới bên một người đàn ông khác.

Người đó giãy giụa rất mạnh, nói không lựa lời mà hoảng loạn la to. Đại khái là bởi vì hắn quá ầm ĩ cho nên quái vật kia lựa chọn hắn đầu tiên.

Tay áo nuốt ăn huyết nhục vẫn cứ trắng tinh, giống như mây trắng nhẹ nhàng bay bay bao trùm trên đỉnh đầu người đàn ông. Trong phút chốc, máu đỏ tuôn trào ra biến thành vô số sợi tơ máu kéo dài ra từ trong ống tay áo hắn, khiến tơ hồng phân bố trong trong sân càng thêm dày đặc.

La Ngọc An nhắm hai mắt lại. Cô không giống nữ tù phạm kia phí công thét lên, cô chỉ nhắm chặt mắt lại, giống như lúc trước khi cô gặp phả chuyện khó có thể tiếp thu.

Sau đó, tiếng thét của người phụ nữ kia cũng đột nhiên im bặt, trong không khí hương hoa thơm ngào ngạt cùng mùi rỉ sắt càng thêm nồng, nồng đến nỗi khiến người ta có chút hít thở không thông.

Cô biết đã xảy ra cái gì, cũng biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, tuy rằng chưa từng thét lên, nhưng cũng không kìm được mà run rẩy cả người .

Quái vật kia tới gần cô, mềm nhẹ như mây, tay áo còn mang theo một mùi hoa không biết tên lâng lâng bao phủ lấy cô.

Đến!Đến!

Chỗ cổ bỗng nhiên đau xót, giống như bị cái gì đó cắn một ngụm, La Ngọc An tưởng tượng thấy đầu mình sắp bị cắn đứt, sau đó giống như ba người kia, cái gì cũng không thể lưu lại.

Đau đớn trên cổ vẫn còn liên tục, nhưng đau đớn sắc bén như trong tưởng tượng của cô lại không đến, tay áo bảo phủ cô ngưng lại, sau đó bỗng nhiên bắt đầu run rẩy.

Trước mắt La Ngọc An sáng ngời, một lần nữa lại thấy sợi tơ máu cắt không trung phía trên thành vô số khối. Tơ máu trói chặt cô chợt buông lỏng, rơi xuống, mà quái vật đứng ở trước mặt cô đột nhiên cong người.