Chương 31: Ngược Dòng

Thân là đứa con thứ hai, tỷ tỷ hiểu chuyện hơn nhiều so với ca ca, từ lúc rất nhỏ đã chủ động cùng mẫu thân chiểu cổ đệ đệ, cẩn thận lại chu đáo.

Có một lần, trên búi tóc nàng cài một đóa hoa sơn trà, phát hiện ra đệ đệ vẫn luôn nhìn mãi, tựa hồ có vẻ thích thú, nàng năn nỉ riêng phụ thân, đào ở trong núi vài cây sơn trà đỏ, trồng ở trong sân, đệ đệ nằm ở trên giường nghiêng đầu là có thể nhìn thấy từ cửa sổ mở rộng.

“An thích hoa này? Nghe nói nơi khác còn có hoa càng đẹp hơn, chúng ta nơi này còn quá hẻo lánh, chờ về sau nếu có cơ hội đi ra ngoài, tỷ tỷ mang hoa khác đẹp hơn về cho đệ.”

Vào ngày hội truyền thống của bọn họ, nàng cẩn thận làm vòng tay cầu phúc chia cho toàn bộ người nhà, một mình An có thể được hai cái. Từ lúc nàng học được may áo làm y phục, quần áo của mọi người trong nhà đều là nàng và mẫu thân cùng làm. Nàng làm quần áo cho đệ đệ đặc biệt thoải mái, bởi vì hắn chỉ có thể nằm ở trên giường, lo lắng hẳn không thoải mái, tỷ tỷ còn mỗi ngày xoay người cho hắn, chải đầu lau mặt cho hắn, giống một mẫu thân khác.

Sau đó, An lại có thêm mấy đệ đệ, muội muội. Mới sinh ra, đứa trẻ nho nhỏ thuần khiết sạch sẽ, mở to đôi mắt tò mò, ghé vào trên đệm hắn chảy nước miếng. Trọng lượng nặng trĩu đè ở trong lòng hắn.

Mẫu thân cười nhìn bọn nhỏ, nói với hắn: "An, đệ đệ đây là cảm thấy con rất thơm đó."

Đệ đệ bò trên mặt đất bi bô tập nói, biết gọi ca ca, biết đi đường, giống đại ca ca bọn họ, thường xuyên trộm chạy tới thăm hắn, chạy tới chạy lui ở trong phòng,làm sàn nhà kêu bịch bịch, phá lệ ầm ĩ.

Muội muội nho nhỏ cũng thực ầm ĩ, bởi vì thân thể không tốt lắm, không thoải mái thường xuyên oa oa khóc lớn, chỉ có nằm bên ca ca thần thai mới có thể an tĩnh. Cho nên lúc còn rất nhỏ, nàng thường xuyên trộm chui vào trong chăn ca ca, cọ cọ ở bên người ca ca đi vào giấc ngủ.

Mọi người trong nhà dùng hết thảy biện pháp đối tốt với hắn, bởi vì yêu, càng bởi vì áy náy.

Rốt cuộc, từng ngày qua đi, phải cử hành nghi thức chuyển hóa.

Mọi người tin tưởng, thần thai trời sinh thần lực từ trong xương cốt, cho nên mổ ra huyết nhục, lấy ra xương cốt. Xương cốt tản ra u hương mài thành bột trộn cùng với đất tổ của Tần Thị, dung nó để làm tượng thần bằng gốm sứ.

Mọi người cảm thấy, cảm xúc và dục vọng đến từ lục phủ ngũ tạng, ham muốn ích kỷ khiến thần sa đọa, cho nên tháo xuống tạng phủ.

Mọi người cảm thấy, bẩn thỉu đến từ máu, cho nên làm mát khô cạn.

Phù văn thêu lên da, xương máu biến mất, thân thể héo rút dùng tơ hồng quấn quanh bao vây chặt chẽ, bỏ vào tro cốt và bùn đất để nặn thần tượng, đưa vào trong lò thiêu chế.

Đất thổ được bỏ thêm thần cốt trở nên trắng sáng, ở trong lửa nung khô một tháng mới có thể thành hình.

Trước đó, khi dùng bùn đất làm thần tượng, mọi người còn làm ra mặt nạ quỷ thần đắp lên. Mặt nạ biểu tình uy nghiêm, mặt nạ biểu tình lạnh lùng, mặt nạ biểu tình hiền lành ...... một tầng một tầng dán lên khuôn mặt thần tượng.

Vừa vuốt phẳng những mặt nạ đó, vụ vừa ngâm xướng:

"Nguyện ngài công chính nghiêm minh, nguyện ngài nhân ái dày rộng...... Hưng thịnh gia tộc...... Kể tục muôn đời......"

Trong một tháng, các tộc nhân cử hành nghi thức long trọng, thành kính quỳ lạy khẩn cầu. Đây là tháng sinh thần.

Đó là trải qua bao nhiêu thống khổ --

Thần thai trời sinh là trường sinh bất tử, cho dù thân thể phá hư, còn vẫn trọng sinh, cho nên một bên không ngừng sinh trưởng, một bên không ngừng tử vong.

Hắn nghe thấy mọi người trong nhà đang khóc, đệ muội tuổi nhỏ khóc nháo, nói không cần ca ca làm thị thần, bọn họ đến thị thần là cái gì còn không rõ lắm. Cha mẹ huynh tỷ lớn tuổi, trầm mặc không nói một lời, yên lặng rơi lệ.

Trở thành thị thần thu được khẩn cầu thứ nhất, đến từ chính người nhà, họ đang khóc cầu nói: "Hy vọng thị thần không còn có thống khổ!”

“Hy vọng thị thần rời xa thống khổ."

"Hy vọng thị thần không có oán hận."

Trở thành thị thần xác thật là rất thống khổ, nhưng mà khi làm người, An cam tâm tình nguyện phù hộ người nhà.

Cha mẹ đã già cả, tóc trắng xoá, trước khi hai người chết đi, còn ở trong điện thờ cầu phúc dâng hương cho hắn; ca ca sớm đã kể nhiệm tộc trưởng, dựa vào thị thần phù hộ và chúc phúc, mở rộng địa bàn tộc Tận thị, thôn xóm biến thành thành trì; tỷ tỷ gả đi một thị tộc khác, mỗi năm trở về, đều mang theo hoa tươi sinh trưởng ở bên đó; các đệ đệ, muội muội cũng chậm rãi lớn lên, kết hôn sinh con, con cháu mãn đường, sau đó một đám liên tiếp già đi.

Tộc nhân Tần thị càng ngày càng nhiều, người nhà của hắn càng ngày càng ít.

Bị bao vây ở điện thờ an tĩnh giữa phòng ốc hoa mỹ, không còn tung tích các thân nhân, hắn ngồi ngay ngắn ở trên thần đài, nhìn mặt trời dần nghiêng về tây, dừng ở dưới thần đài, nhật nguyệt luân phiên, bốn mùa luân chuyển.

Thời gian của con người trôi thật mau, chỉ là chớp mắt, đứa bé từng lộ ra ánh mắt tò mò với hắn, cũng đã biến thành lão già khô gầy. Lúc này lão giả đang quỳ lạy trước thần đài là ai? Hắn nhớ tới, là tiểu tôn tử của kia đệ đệ nhỏ nhất, cũng đã già như vậy rồi. Lần này hài tử được đưa tới trước thần đài xin cầu chúc phúc là ai? Là hài tử trong một chi của ca ca, là đời thứ chín đi. Thân thể này tràn ngập ác ý, đứa bé bị người ta áp đến trước điện thờ thỉnh cầu xử quyết lại là ai? Đôi mắt lớn lên có chút giống ca ca, là hài tử đời thứ mười ba .

Một thế hệ lại một thế hệ, người thờ phụng hắn càng ngày càng nhiều, hẳn không nhớ rõ từng người, bọn họ ở chỗ hắn nơi này cũng chỉ còn lưu lại một cái tên. Bọn họ vẫn cứ kéo dài thói quen nhiều năm trước, cung cấp đồ ăn cho hắn, bởi vì ở niên đại hắn ra đời, trân quý nhất chính là đồ ăn.

Đi qua khoảng thời gian gian nan nhất đó, tộc Tần thị đã trở thành bá chủ một phương, tòa thành phụ cận di chuyển tới nơi khác, duy chỉ điện thờ vẫn giữ ở chỗ này, nhận hương khói cung phụng. Thợ thủ công tốt nhất tiêu phỉ tâm huyết cả đời kiến tạo tòa nhà, dưới thời gian ăn mòn chậm rãi cũ đi, rừng rậm bao phủ nơi đã từng có dấu vết thành trì, tộc nhân đều đi phương xa.

Hiện giờ khi những bạn nhỏ đó lại đến tế bái, hắn đã không thể từ trong hệ thống gia phả dày đặc hồi tưởng tổ tiên bọn họ đến tột cùng là ai.Thật sự đã qua lâu lắm lâu lắm, đến sơn trà đó cũng đã chết già vài lần. Chỉ có hắn, thời gian chậm đến gần như đình trệ.

La Ngọc An thức tỉnh từ trong trí nhớ tịch mịch dài lâu, khó chịu đến không thở nổi, không thể nào ngừng nức nở. Cảm xúc mà thị thần truyền đạt cho cô rất hời hợt, phiền muộn và cảm thán hời hợt, hoài niện và mừng vui hời hợt. Bình tĩnh qua vô số năm tháng, cho dù tháng sinh thần có thống khổ, hắn cũng chưa từng sinh ra oán hận, bởi vì toàn bộ tộc nhân Tần thị đều là những đứa trẻ từ khi sinh ra đến lúc lớn lên, là một mảnh hìn cắt trong ký ức của hắn.

Cảm giác khó chịu trong lòng cô hiện tại lại từ chính cô mà ra.

“ Sao lại khóc thành như vậy rồi ?” Thị thần nâng mặt cô lên, xoa xoa giống như đối đã với một đứa trẻ.