Một tiểu nữ hài thấp bé gầy guộc kinh hoàng nhìn qua đi, không phải thái giám cấm cung, mà là một…… tiểu công tử gầy như que củi.
Tiểu Diệp Dao kinh ngạc nuốt vội miếng cá, bởi vì tiểu công tử này cao hơn nàng hai cái đầu, nhưng còn gầy hơn cả nàng!
Mặc dù không có linh lực, nhưng nàng cũng có thể nhận ra người này phải chịu đói khát thời gian dài, đã ở trong tình trạng cận kề cái chết.
Nhìn tuổi hắn có vẻ lớn hơn nàng một chút, hài tử ở trong cung…… Hai mắt Diệp Dao sáng lên, chẳng lẽ là hoàng huynh?
Nàng còn chưa từng gặp hoàng tử ca ca đâu.
Nhưng sao hoàng tử lại sắp chết chết nhỉ? Chẳng lẽ hắn cũng bị ghét bỏ, bị đuổi vào cấm cung chịu đói sao?
Ánh mắt Diệp Dao dừng trên bộ quần áo đẹp đẽ quý giá của đối phương, nàng lập tức phủ định cái suy đoán này.
Trong cấm cung không người mặc quần áo đẹp như thế này.
Lúc này tiểu công tử vóc người như liễu rủ trong gió đang ôm lấy cánh cổng lớn, thở phì phò xin lỗi: “Xin lỗi, là Vân Tranh quấy rầy.”
Vân Tranh nhìn về phía cái nồi sứ đang bốc khói, mỉm cười ấp áp: “Lâu rồi Vân Tranh chưa ăn cơm. Vừa rồi ta ngửi thấy mùi thơm đã lâu không thấy, bất tri bất giác đã đẩy cửa vào. Mạo phạm rồi, ta sẽ rời đi ngay.”
Thiếu niên thắt phát quan, chân thành biểu đạt xin lỗi. Giọng nói hắn ôn hòa nhã nhạn, hơi khàn khàn, nhưng cũng rất dễ nghe.
Diệp Dao nhìn người thiếu niên gầy tong teo, trong lòng giật thót một cái, người này cũng sắp chết đói, cảm giác chết đói…… Nàng biết nó khó chịu đến dường nào.
Nàng không đành lòng, do dự nói: “Ngươi có…… có muốn ăn cùng ta không?”
Lúc này thư đồng phía sau Vân Tranh mới ló người ra, hắn nhìn tiểu nữ hài gầy nhom mặt mày xám xịt cùng với cái chén sứ ngả vàng, ghét bỏ nói: “Thứ này của ngươi mà có thể ăn à Chúng ta mau trở về đi!”
Nghe vậy, Diệp Dao nhìn cái nồi gốm nhỏ và cái chén sứ trước mặt, rồi lại nhìn bộ y phục bất phàm của chủ tớ hai người, có chút ảo não.
Nàng còn thấy không đủ ăn đây này, người khác không hiếm lạ, vậy nàng còn lỗ mãng mời mọc làm gì?
“Thất Cửu, không được vô lễ.” Vân Tranh nhẹ giọng quát lớn, hắn quay sang Diệp Dao nói: “Thư đồng thất lễ, mong công chúa thứ lỗi. Hôm nay xin đa tạ bát công chúa tặng thực.”
“Thế tử?” Không phải là hoàng huynh à.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Thất Cửu, Vân Tranh chậm rãi đi đến bàn đá vững vàng ngồi xuống.
Nhưng Diệp Dao không chú ý tới chính là, chàng thiếu niên vừa rồi sẽ rời đi ngay, nhưng dưới chân lại chẳng hề động đậy.
Diệp Dao đứng dậy đi lấy một bộ chén đũa sạch sẽ, rồi múc một chén canh cá đầy ắp cá và rau, đặt trước mặt thiếu niên.
Để người khác bị đói chết trước mặt mình chính là nỗi sỉ nhục của một người tu thực, Diệp Dao thúc giục nói: “Ngươi mau ăn đi.”
Thư đồng trợn trừng mắt, nhưng hắn không nói gì cả mà chỉ lặng lẽ vân vê chiếc khăn sạch sẽ trong tay.
Thế tử gia nhà hắn đã ba tháng không ăn uống tử tế rồi. Kể từ sau khi Trấn Quốc Công và phu nhân gặp nạn ba tháng trước, thế tử ăn ngày càng ít. Hai tháng hắn còn miễn cưỡng ăn chút, người nhà phải dùng dược liệu trân quý để bảo vệ.
Nhưng từ khi nghe mấy lời nhàn ngôn toái ngữ của cung nhân thì nửa tháng gần đây bệnh tình của thế ngày càng trầm trọng thêm, thậm chí đến cả thuốc vừa đưa vào miệng cũng phun ra. Ngự y trong cung cũng không thể làm gì được.
Thân thể lăn lộn thành cái dạng này mà công tử còn muốn ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh, thật là đừng để hắn lo lắng thêm nữa có được không?
Hắn nghĩ công tử nên trở về nghỉ ngơi nhiều một chút chứ không phải tới cấm cung, vì thế vừa rồi hắn ăn nói mới hơi lỗ mãng.
Thư đồng lo lắng khẽ thở dài, canh cá đơn sơ này sao có thể so sánh được với sơn hào hải vị trong cung chứ? Tất nhiên chúng cũng không thoát khỏi vận mệnh
bị nhổ ra.
Thật ra Vân Tranh cũng không ôm nhiều hy vọng, nhưng biết đâu lại có vạn nhất?
Nửa tháng nay, đây là lần duy nhất hắn bị mùi thức ăn hấp dẫn, nếu ăn được thật thì sao?
Đối với hắn mà nói, ăn được là có thể sống sót.
Vân Tranh mặt mày nghiêm trọng bưng cái chén sứ lên, đầu tiên là dò xét ngửi thử một chút, lập tức một mùi thơm nồng nàn xộc vào mũi. Canh cá kiêng kị nhất là có mùi tanh, thế nhưng bát canh không hề có mùi, hắn cũng không hề buồn nôn.
Sắc mặt hắn khẽ buông lỏng, thật cẩn thận nhấp một ngụm. Ngay sau đó, cả người Vân Tranh cứng đờ, hai mắt mở to.
Thất Cửu đứng bên cạnh hốt hoảng, cuống quýt cầm khăn tay đưa qua nói: “Thế tử ngươi làm sao vậy? Nếu ngài muốn nôn thì cứ nôn ra đi! Chúng ta không cần miễn cưỡng, nhất định sẽ tốt thôi!”
Hơi nóng của canh cá như bao phủ tròng mắt, Vân Tranh nỗ lực chớp chớp mắt, lồng ngực kịch liệt phập phồng, yết hầu lăn lộn……
Hắn vậy mà nuốt xuống rồi.