Chương 31: Hồ lô hộ thể

Đêm nay Diệp Ninh tắm rửa rồi đi ngủ sớm, nàng theo thói quen lấy bình hồ lô ra đặt dưới ánh trăng mờ ảo quan sát. Cô bé để ý bình hồ lô đã sáng hơn nhiều so với lúc cô bé mới xuyên về, nhưng cái khe nứt kia vẫn còn nguyên.

Chung quanh tối om, cô bé có chút sợ hãi rụt. người vào trong chăn, thân hình gầy gò cuộn tròn thành một cục, nàng nhớ mẫu thân và sư phụ.

Sau khi mẫu thân qua đời, một mình cô bé đói chết ở cấm cung. Sau khi sư phụ bế quan, cũng chỉ có một mình cô bé tu luyện ở cấm địa trong núi sâu, thật ra…… Cô bé rất sợ phải ở một mình.

Khi nhận được sự trợ giúp của Vân thế tử và làm bạn với Diệp Ninh, cô bé thực sự cảm thấy rất hạnh phúc.

Ánh trăng che phủ, Diệp Dao dần chìm vào giấc mộng đẹp, thân hình nhỏ bé nằm trong chăn nhích tới nhích lui, có vẻ giấc ngủ không quá yên ổn.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Dao mơ màng tỉnh lại. Hôm nay không ai tới cả, nàng định nấu một ít cháo thịt nạc ăn qua loa cho xong bữa.

Diệp Dao lấy một miếng thịt nạc băm nhỏ. Chỗ thịt còn lại thì ướp với muối rồi đặt vào chậu gỗ thả vào trong lu nước lạnh. Nước giếng đầu xuân vẫn còn mang theo cái lạnh cắt da thịt của tuyết mùa đông, để thêm vài ngày nữa cũng sẽ không hỏng.

Diệp Dao băm thịt, sau đó lại ra ngoài sân hái một ít rau xanh, thái nhỏ. Trong suốt quá trình cô bé đều không tự chủ được mà liên tục hướng mắt ra ngoài phòng bếp nhìn về phía cánh cổng lớn ngoài sân, hoặc là sau hậu viện, có chút mất tập trung.

Dựa vào bản năng của một thực tu, Diệp Dao cuối cùng cũng làm xong chén cháo. Cô bé đặt chén cháo lên khay gỗ bưng ra ngoài, lúc ra khỏi phòng bếp cô bé lại nhìn ra ngoài cổng lớn một lần nữa.

Bỗng nhiên chén cháo trên khay khẽ nghiêng, đầu ngón tay như bị phỏng, chén cháo nóng bỏng lệch sang bên trái, cô bé bị nóng theo bản năng buông tay.

Cái chén sứ và khay gỗ rơi loảng xoảng xuống đất, non nửa cháo trong chén bắn tung tóe lên mu bàn chân Diệp Dao, cơn bỏng rát dữ dội kéo tới, Diệp Dao bị đau hô một tiếng.

Trong cơn hoảng loạn, cô bé vô tình đá vào thành cửa, cả người không kịp phòng bị, trượt chân lao thẳng về phía chén cháo đang bốc hơi nóng trên mặt đất.

Ngay vào khoảnh khắc nguy hiểm, ngực Diệp Dao đột nhiên nóng lên, ngay sau đó một luồng ánh sáng xanh bắn ra ngoài!

Trước mắt cô bé chỉ toàn là một mảnh xanh lá.

Đến khi toàn bộ ánh sáng rút đi mọi thứ trở lại bình thường, Diệp Dao cảm thấy choáng váng.

Người đáng lẽ phải bổ nhào vào bát cháo nóng thì không hiểu sao giờ phút lại hoàn hảo ngồi bên cạnh nó. Không chỉ thế, cô bé nhìn đầu ngón tay của mình, không hề đau đớn một chút nào cả, ngay cả vết đỏ cũng dần biến mất.

Đúng rồi, mu bàn chân!

Nước cháo nóng hổi dính trên đôi giày vải, chứng tỏ những gì vừa xảy ra đều là thật.

Diệp Dao vội vàng cởi giày vải, quả nhiên mu bàn cũng chân sạch sẽ, dù chỉ một vết đỏ cũng không có chứ đừng nói là bị phỏng hay đau rát.

“Đây là……”

Diệp Dao nhanh chóng rút bình hồ lô trước ngực ra, bình hồ lô ấm áp, tỏa ra sắc xanh nhàn nhạt.

Từng sợi ánh sáng xanh dịu dàng vờn quanh đầu ngón tay cô bé, tựa như đang vỗ về lại như đang an ủi, sau đó hoàn toàn tiêu tán trong không khí, lộ ra hình dáng ban đầu của bình hồ lô.

Trên thân bình lại có thêm một vết nứt nhỏ, khó khăn lắm nó mới sáng sủa hơn đôi chút, vậy mà hiện giờ lại trở về màu xám xịt, mờ đục.

Một giọt nước mắt lớn rơi trên hồ lô, giờ khắc này, cuối cùng Diệp Dao rốt cũng biết bình hồ lô này dùng để làm gì rồi.

Hồ lô hộ thể, cái bình hồ lô này đã che chở hồn phách cô bé xuyên từ tu chân giới về thế giới này. Từ một cái bình ngọc có phẩm chất trong suốt nó trở nên mờ đục. Bởi vì bảo vệ vệ tứ chi yếu đuối của nàng không bị té ngã khi vừa xuyên về mà trên thân nó bị nứt. Hôm nay nó lại một lần nữa bảo vệ nàng.

Cái bình hồ lô này là sư phụ tặng cho cô bé lúc làm lễ bái sư, chẳng lẽ sư phụ đã sớm biết linh hồn nàng từ nơi khác đến nên chuẩn bị sẵn cho nàng ư?Diệp Dao ôm chặt bình hồ lô nhỏ vào lòng, lặng lẽ khóc, một lúc lâu sau cô bé nghẹn ngào thầm thì: "Sư phụ, cảm ơn người.”

Hóa ra từ đầu đến cuối nàng chưa bao giờ cô đơn. Nàng có một người mẹ yêu thương mình, xuyên đến tu chân giới thì có sự phụ dạy bảo, sau khi trở về lại gặp được những người bạn tốt.

Mặc dù hiện tại bọn họ có việc phải tạm thời rời đi, nhưng nàng vẫn còn bình hồ lô thời thời khắc khắc bảo vệ bản thân.

Dù ở bất kể nơi nào vẫn luôn có người quan tâm đến nàng, nàng sẽ không bao giờ phải cô đơn một mình.

Nỗi buồn phiền đeo bám từ hôm qua đã hoàn toàn biến mất, tiểu Diệp Dao bé nhỏ nở một nụ cười rạng rỡ. Cô bé cảm giác mây mù trước mắt đã được xua tan đi hết, hieenj giờ nó cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Diệp Dao đứng dậy lau khô nước mắt, thu dọn sạch sẽ mảnh sứ vỡ và cháo trên mặt đất. Cô bé thay giày, sau đó quay trở lại phòng bếp nấu một chén cháo thịt băm khác.

Lần này chén cháo thịt băm tựa hồ thơm ngon hơn bình thường rất nhiều. Rắc lên một nắm nhỏ hành dại, mùi hương hấp dẫn tỏa ra trong không khí.

Nàng thật cẩn thận bưng bát cháo ra ngoài sân. Múc một thìa cháo nóng hổi đưa vào miệng, cháo được ninh nhừ, hạt gạo nở bung xốp, sánh mịn quyện với thịt băm màu nâu, trôi xuống dạ dày ấm áp cực kỳ.