Chương 19: Bữa sáng đầu tiền sau khi xuyên về

“Ục ục…… ục……”

Cái bụng gầy lép kẹp của cô bé réo lên vì đói, cùng lúc đó cánh cửa lớn nặng nề bên ngoài cấm cung cũng vang lên tiếng đập cửa.

“Cộc…… Cộc cộc……”

Cái tay đang cầm muỗng của Diệp Dao đột nhiên cứng đờ, nhưng cô bé nhanh chóng thả lỏng tâm trạng, tiếng đập cửa lễ phép thế này chắc chắn không phải của mấy tên thái giám lòng dạ hiểm độc.

Diệp Dao đậy nắp nồi lại, đóng cửa phòng bếp, đi đến đại môn hỏi: “Ai thế?”

“Bát công chúa, ta là Thất Cửu, thư đồng của thế tử.”

Thất Cửu, thế tử…… Là hắn, là người thiếu niên gầy gò sắp chết kia.

Diệp Dao nhận ra trong giọng nói Thất Cửu mang theo tia nghẹn ngào, nàng vội vàng mở cửa để hắn tiến vào.

“Ngươi làm sao vậy? Thế tử không tới à?”

Hốc mắt Thất Cửu ửng đỏ, hắn cầm một hộp thức ăn trong tay, sốt ruột nói: “Bát công chúa, cầu xin ngài cứu thế tử nhà ta.”

Lúc này cảnh tưởng trong cấm cung có chút quái dị, một tiểu thư đồng mười hai tuổi nước mắt lưng tròng làm cúi gập người, cầu xin một bé gái vàng vọt, gầy gò chỉ cao bằng một nửa người hắn.

“Sau khi thế tử nhà ta ăn canh cá ngài làm, tinh thần chuyển biến tốt đẹp hơn không ít. Đêm đó ngài ấy cảm lạnh ngã bệnh, tuy vẫn không ăn uống được gì, có điều tốt xấu gì cũng đã chịu uống thuốc, nhưng sáng này dùng bữa thế tử lại ói ra rồi.”

Thất Cửu sầu não vô cùng: “Tối hôm qua thế tử lại có dấu hiệu cảm lạnh, nên hôm nay ngài ấy bị Hoàng Thượng bắt ở trong phòng được phép ra ngoài. Chỉ có một mình ta tới đây, còn thỉnh bát công chúa lại làm chút thức ăn để ta mang về cho thế tử.”

Còn một câu Thất Cửu không nói, hiện giờ thân thể của thể tử nói một câu ngàn cân treo sợi tóc cũng không quá, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Bây giờ có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào phủ Trấn Quốc Công, muốn được chia một chén canh.

Cho dù hiện giờ Hoàng Thượng thương tiếc thế tử, nhưng gần vua như gần cọp, tâm hoàng đế không phải thứ bọn họ có thể suy đoán, nói đến cùng chẳng qua hắn cũng chỉ đang ăn nhờ ở đậu mà thôi.

Thất Cửu nghe nói đứa bé trước mắt mới có 6 tuổi, nhưng vóc dáng lại gầy gò thấp bé. Đường đường là một tiểu công chúa mà lại phải sống một mình trong cấm cung, hắn vừa đau lòng lại vừa cảm thấy lạnh lẽo. Đến cả nữ nhi của mình mà bệ hạ còn có thể đối xử như thế, thì với thế tử gia liệu ông có bao nhiêu phần thật lòng đây?

Diệp Dao cũng biết tình huống khẩn cấp, nàng vội vàng chạy vào phòng bếp, múc hơn một nửa số súp trong nồi vào đấy chén đưa Thất Cửu mang về.

Nếu có linh lực nàng tin tưởng mình có thể chữa trị cho thế tử, nhưng hiện tại nàng không có gì cả, hy vọng chút thức ăn này có thể giúp được hắn.

Dù sao…… Đối với Diệp Dao mà nói Vân thế tử là một người khá đặc biệt.

Hắn là người đầu tiên khen thức ăn cô bé nấu, cũng là làn đầu tiên Diệp Dao thấy người đói tới sắp chết giống mình.

“Đa tạ, đa tạ!” Thất Cửu lau nước mắt, hắn mở hộp thức ăn trong tay ra, để lộ một phần bữa sáng nóng hôi hổi bên trong.

Một chén cháo gà xé sợi, một ít dưa và củ cải chua khai vị ngon miệng, năm cái tiểu long bao nhân thịt heo tôm tươi, còn có một chén tổ yến đường phèn.

“Thế tử dặn ta phải mang thức ăn đến cho công chúa, ngài ăn trước phần điểm tâm này đi. Còn có……” Thất Cửu xốc tầng cuối cùng lên, bên trong chất đầy chai lọ vại bình và là giấy dầu đựng gia vị.

“Thế tử nói ngài khả năng thiếu gia vị, nên ta tới phòng bếp lấy mấy loại gia vị thường dùng gia mang cho ngài một phần.”

Gia vị?

Đây đúng là kinh hỉ lớn! Dầu, muối, tương, dấm, rượu, tinh bột, tất cả đều đầy đủ hết, thậm chí còn có hoa tiêu gừng tỏi và một ít hồi hương,.... Diệp Dao vui mừng thu hồi gia vị, Vân thế tử hiểu nàng quá đi mất!

Lần sau nàng sẽ dùng những thứ này nấu cho thế tử một bữa thật ngon.

Thất Cửu cầm bát súp rời đi rồi, Diệp Dao nhìn súp trong nồi chỉ còn non nửa chén, nàng quyết định sáng hôm nay sẽ ăn cháo và tiểu long bao.

Cô bé ăn một miếng củ cải chua trước để kích thích vị giác, vị chua bùng nổ trong khoang miệng, chua đến nỗi lông mi Diệp Dao run lên. Nàng phải nhanh chóng uống một ngụm tổ yến đường phèn mới áp xuống được.

Tổ yến thanh mát, sợi yến mềm, chỉ hút nhẹ một ngụm đã trơn trượt vào trong cổ họng, dung hòa vị chua trong miệng, để lại vị ngọt nhàn nhạt.

Cũng nhờ vị chua chua ngọt ngọt ấy đã kích thích cơn thèm ăn của nàng.

Cái miệng nhỏ cắn một miếng tiểu long bao, nước súp lập tức chảy ra. Diệp Dao không kịp đề phòng bị nước canh nóng bỏng chảy vào đầu lưỡi, cô bé lập tức thè lưỡi hít hà mấy ngụm khí lạnh. Cảm giác châm chích hơi đau rát ập đến, tiếp đó là mùi thơm nồng nàn của tôm nõn và thịt heo.

Hai mắt Diệp Dao sáng lên, mặc kệ có nóng hay không, cô bé vội vã ăn thêm một miếng nữa. Tiểu long bao này……

“Ngon quá!”

Mặc dù không bằng mình làm, nhưng đây là bữa sáng đường hoàng đầu tiên sau khi nàng xuyên sau trở về đó!

Cắn một miếng tiểu long bao vỏ mỏng nhân đần đặn, lại uống một ngụm cháo gà. Hạt gạo nở xốp thơm ngào ngạt, gà xé non mềm thấm đẫm nước cháo, bên trên có một lớp mỡ gà siêu mỏng làm chén cháo càng thêm ngon miệng.

Diệp Dao hạnh phúc đến hai mắt híp lại, hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, xua tan cơn hoảng loạn đêm qua, thoải mái quá đi mất!

Không để ý một cái, cháo gà và tiểu long bao đã bị nàng ăn sạch, trên bàn chỉ còn lại đĩa dưa muối chua loét. Diệp Dao liếm liếm khóe miệng, có chút chưa đã thèm.

Nàng nhìn chén đia tinh xảo trên bàn, trong đầu đang suy nghĩ xem nên làm món gì ngon cho Vân thế tử. Không biết trưa nay Thất Cửu có tới nữa không nhỉ?

Hay là lại nấu cá với măng mùa xuân?

Bây giờ đã có đầy đủ gia vị, nàng muốn làm món gì đó mới mẻ.

Nàng nhìn đĩa dưa muối và củ cải chua còn thừa, bỗng nhiên trong đầu chợt nảy lên một ý tưởng. Có rồi! Không bằng làm cá hầm cải chua đi.

Có nên làm thêm gì khác không nhỉ? Chỉ mỗi một món thì hơi đơn điệu……

Trong lúc Diệp Dao đang suy nghĩ thực đơn, một giọng nói run rẩy đầy ủy khuất run cắt đứt suy nghĩ của nàng.

“Ngươi, ngươi, ngươi trốn ta lén ăn cái gì ngon đó!”

Cửu hoàng tử ôm tiểu cẩu Bạch Hổ, túi gấm trong tay ‘bịch’ một cái rơi xuống mặt đất. Thằng bé uất ức nhìn chằm chằm vào chén đía trống không trên bàn.

Ăn…… ăn hết rồi?

Không hiểu sao Diệp Dao lại có chút chột dạ.

Mà bên kia, Thất Cửu đang cố gắng tránh né những người khác, bưng cái chén súp cua siêu lớn đến trước mặt Vân Tranh.