Chương 13: Trở thành bạn bè

Diệp Dao dẫn hắn đến lỗ chó, sau khi chui đầu vào, nàng bỗng nhiên nhớ ra không biết hoàng tử có chịu chui qua cái lỗ nhỏ này không?

Vừa quay đầu lại, đập vào mắt nàng là dáng vẻ Diệp Ninh vui vẻ chui vào theo mình, không chỉ thế hắn còn sốt ruột gọi con chó nhỏ ở bên ngoài mai đi vào.

Diệp Dao: “……”

Nồi canh bồ câu trên bàn đá vẫn đang bốc khói hầm hập, canh và thịt vẫn tươi ngon như cũ.

“Đây là canh bồ câu hầm?”

Khác với món canh mà cửu hoàng tử thường uống, không có đủ loại nguyên liệu phụ trợ, không có những chiếc chén đĩa bằng sứ tinh xảo xinh đẹp. Nồi bồ câu hầm trước mắt chỉ có một con bồ câu được cắt thành từng miếng và nước canh trong veo, nóng hổi màu màu nâu nhạt, được để chiếc nồi sứ, thoạt nhìn vừa đơn sơ lại mộc mạc.

Nhưng Diệp Ninh vừa bước vào đã ngửi thấy một mùi hương cực kỳ quyến rũ, giống mùi thơm trên chiếc đùi bồ câu vừa rồi.

Người này quả nhiên không lừa hắn!

Dưới ánh mắt tha thiết của Diệp Ninh, Diệp Dao gắp cho hắn mấy miếng thịt lớn vào trong chén. Chén đũa vừa đưa tới, Diệp Ninh đã gấp không chờ nổi bắt đầu ăn ngay lập tức.

Đầu tiên, hắn uống một ngụm canh, nước canh đậm đà, nóng ấm xua tan cơn lạnh ở chân tay. Tiếp đó hắn cắn miếng thịt, từng thớ thịt thấm đẫm nước canh, mỗi một lần cắn đều khiến vị giác bùng nổ.

“Ngon quá!”

Diệp Dao thấy vậy thì cũng thoáng buông lỏng, tiếp tục uống canh của mình.

Bồ câu béo mập, nước canh bồ câu cũng đầy ắp trong nồi. Hai tiểu hài ăn hết sạch bồ câu, nhưng trong nồi vẫn còn lại kha khá nước canh.

Diệp Ninh tiếc nuối mà nhìn cái nồi, vừa chậm rãi húp canh, vừa hồi tưởng lại hương vị thơm ngon của bồ câu.

Diệp Dao: “Ăn ngon không?”

“Ngon, nhưng mà ít quá.” Diệp Ninh liếm liếm khóe miệng, hắn vẫn còn muốn ăn nữa.

“Chim bồ câu chỉ lớn như thế thôi, vất vả lắm ta mới bắt được đó.” Diệp Dao lắc đầu nói: “Không còn nữa đâu. Ngươi uống nhiều canh một chút, uống xong đừng quên giữ bí mật cho ta.”

Diệp Ninh đã được nếm thử canh bồ câu hầm, hắn không chút do dự, đảm bảo: “Ngươi yên tâm đi, đây là bí mật giữa hai chúng ta, ta sẽ không nói với ai đâu. Vậy lần sau ta tới ngươi có thể cho ta làm cho ta ăn nữa không?”

Diệp Dao nhíu mày: “Ngươi còn muốn tới nữa à? Lỡ bị người khác phát hiện thì làm sao bây giờ?”

Diệp Ninh nóng nảy, vội vàng nói: “Không đâu, không đâu. Hôm nay ta cũng tới một mình mà, mỗi sáng ta đều có thể ra ngoài một lát.”

“Ngươi, ngươi tin ta đi, nếu ngươi tin tưởng ta, ta sẽ…… Ta sẽ làm bạn với ngươi!” Hắn chợt nhớ tới mẫu phi từng nói chỉ có bạn bè mới có thể nói cho nhau bí mật nhỏ, nếu hắn và Diệp Dao trở thành bạn bè, mẫu phi sẽ không trách hắn đâu nhỉ?

Hơn nữa, hắn còn chưa có người bạn nào đâu.

Diệp Ninh có chút hưng phấn lại có chút kích động, hắn sẽ có bạn ư? Hắn cũng có thể chơi với bạn bè giống hoàng huynh hoàng tỷ ư?

“Làm bạn?”

“Đúng vậy, làm bạn.” Diệp Ninh gấp gáp nói: “Ngươi có muốn làm bạn và chia sẻ bí mật với ta không?”

Diệp Dao trầm mặc, sao tự dưng hai người lại thành bạn bè rồi? Nàng thật sự không thể theo kịp suy nghĩ của đứa bé này, nhưng…… Bạn bè?

Diệp Dao có chút bối rối, hình như đây là lần đầu tiên hỏi nàng có muốn trở thành bạn của hắn không.

Nàng chợt nhận ra mình sống mười sáu năm, thế nhưng chẳng có lấy một người bạn.

Sau khi hoàn hồn lại, Diệp Dao nhẹ giọng nói: “Được, vậy chúng ta sẽ làm bạn!”

Diệp Ninh nở nụ cười tươi rói: “Từ giờ chúng ta đã bạn rồi nhé! Ngươi là người bạn đầu tiên của ta đó.”

“Ta cũng vậy.”

“Ta tên là Diệp Dao. Ta sống ở nơi này, về sau muốn ăn cái gì, ta sẽ làm cho ngươi.”

Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng thoái mái, hóa ra đây là cảm giác có bạn bè ư?

Diệp Dao nhớ tới tiểu công tử gầy yếu ngày hôm qua, hắn khen canh cá của nàng uống ngon, còn hứa nhất định lần sau sẽ mang nguyên liệu nấu ăn tới, vậy vậy…… bọn họ cũng được coi là bạn bè ư?

“Diệp Dao, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nói với ai đâu. Đây là bí mật của hai chúng ta mà.” Diệp Ninh mỉm cười xấu hổ, hắn ấp úng nói: “Lần sau ta tới ngươi có thể nấu món ngon cho ta không?”

Diệp Dao: “……”

Hình như nàng đã phát hiện tại sao hắn muốn làm với mình rồi.

Nước canh trong nồi còn thừa hơn phân nửa, một chiếc lá trúc đong đưa trong gió, rơi xuống trên bàn đá. Diệp Dao chợt nảy lên một ý tưởng: “Ngươi đi với ta, bây giờ ta sẽ làm cho ngươi món này ăn rất ngon. Không, hai món.”

“Món gì thế?”

“Canh măng bồ câu uống cực kỳ ngon, còn cả măng kho nữa.”

Hai mắt Diệp Ninh sáng lên: “Măng mùa xuân? Có ngon hơn xương bồ câu không?”