Chương 10: Lỗ chó

Trong lúc Diệp Dao đang híp mắt hưởng thụ, chuẩn bị cắn một miếng nữa, thì dưới chân vang lên tiếng sủa inh ỏi.

“Gâu gâu gâu!”

Diệp Dao bị tiếng động đột ngột làm sợ tới run tay, cái đùi chim bồ câu rơi ra khỏi đũa.

Một con chó lông trắng như tuyết không biết chui từ đâu ra, cọ cọ vào chân Diệp Dao. Nó nhanh chóng đón lấy cái đùi chim bồ câu, chỉ nhai hai ba cái đã nuốt xuống bụng.

Sau đó còn mở to đôi mắt long lanh, vô tội nhìn nàng.

“Uông!” Nó còn muốn ăn nữa.

Bồ câu của nàng…… Bị chó ăn rồi.

Vành mắt ê ẩm lập tức ngập nước, bỗng nhiên Diệp Dao phục hồi lại tinh thần. Nàng quay sang nhìn đại môn đang đóng chặt, rồi lại nhìn nhìn con chó nhỏ xa lạ.

Không đúng, con chó này…… Từ đâu đến vậy?

“Gâu gâu!”

Toàn thân con chó nhỏ tuyết trắng sạch sẽ, chỉ có bốn cái chân là dính bụi đất. Con chó nhỏ tròn tròn mập mập, chân nó còn chắc khỏe hơn cả Diệp Dao.

Con chó này vừa nhìn đã biết được ăn ngon uống tốt.

Nhưng không biết con chó này chui ra từ chỗ nào, còn dám ăn đùi bồ câu của nàng!

Diệp Dao nhìn quanh bốn phía, nàng chắc chắn trước đó trong viện không hề có chó, đại môn cũng không mở, vậy con chó này đến từ đâu?

Chẳng lẽ…… còn có một lối ra khác ra khỏi cấm cung ư?

Diệp Dao mừng thầm, nàng cũng chẳng bận tâm đến cái đùi bồ câu nữa. Nếu thật sự có lối ra khác, đúng là một con chó ngoan!

Diệp Dao tạm thời tặng cho con chó nhỏ một ánh mắt khen ngợi. Ngẫm nghĩ một lúc, nàng lại cầm một cái đùi bồ câu khác lên, quơ quơ trước mặt con chó nhỏ, nói: “Chó ngoan, nói cho ta biết ngươi từ đâu tới, ta cho ngươi cái đùi này nhé, có được không?”

Con chó nhỏ cực kỳ thông minh, tựa như nghe hiểu những gì nàng nói, nó điên cuồng lắc lư cái đuôi.

“Gâu gâu!”

Tiếp theo, con chó nhỏ vừa đi vừa ngoảnh lại ra phía sau, nó dẫn Diệp Dao tới một góc trong hậu viện. Trong góc này có một cái cây đại thụ, dưới tàng cây là bụi cỏ lộn xộn, đằng trước bụi cỏ còn có một đống đồ tạp nham, mà sau mấy thứ này……Ẩn giấu một cái lỗ chó ước chừng lớn tầm nửa người Diệp Dao!

“Gâu gâu!” Con chó nhỏ vui mừng nhảy qua nhảy lại, dẫm nát đám cỏ dại trên cửa hang, rồi ngước đôi mắt to tròn nhìn Diệp Dao như đang tranh công.

Diệp Dao bị cái này lỗ chó này làm kinh ngạc, có lẽ nàng đã biết tại sao mẫu thân không hề rời khỏi cấm cung, mà vẫn có mầm rau, cá con, còn cả gia vị và chủy thủ nữa.

“Gâu gâu, mày đúng là con chó may mắn!”

Cái hang không lớn, nhưng thế này vẫn đã quá đủ cho thân thể nhỏ bé của Diệp Dao rồi. Phía sau cấm cung là một rừng trúc, một vài cành trúc rủ vào trong viện. Nhìn rừng trúc còn hẻo lánh và quạnh quẽ hơn cả cấm cung.

Măng, nấm tâm trúc, cơm lam, những món ăn thơm ngào ngạt đang xoay quanh tâm trí nàng!

Diệp Dao cảnh giác từ cửa hang nhìn ra bên ngoài, sau khi thăm dò lại một lần nữa, chắc chắn không có ai, cuối cùng không chịu nổi dụ hoặc thêm nữa, nàng bèn vèo một cái chui ra ngoài. Trong lòng nàng tràn ngập vui sướng vì lẻn ra ngoài thành công, mà không hề có áp lực tâm lý khi chui qua lỗ chó.

“Oa!” Tiểu Diệp Dao ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn rừng trúc bao la rậm rạp.

Nơi này còn lớn hơn cả cấm cung nữa, lớn hơn gấp mấy lần!

Con chó nhỏ cũng chạy lon ton theo nàng, nó chạy vòng quanh Diệp Dao, ý đồ muốn hấp dẫn sự chú ý của Diệp Dao.

Đùi bồ câu của nó, nó vẫn chưa được ăn mà!

Diệp Dao vô thức nắm chặt đùi bồ câu, kích động nhìn mật đạo của mình và một mảnh rừng trúc sum xuê, sau này nàng không cần lo lắng về việc ăn uống nữa rồi!

Măng tươi chỉ cần xào lên đã rất tươi ngon rồi, nàng còn có thể phơi làm thành măng khô, măng khô dùng để nấu canh lại là một loại mỹ vị khác biệt, hơn nữa có thể bảo quản được rất lâu.

Thân trúc dùng để nhóm lửa, có gạo có thể nấu cơm lam, lá trúc thì có thể đan giỏ, nếu gặp may có khi còn hái được nấm tâm trúc. Nghĩ đến món canh nấm thơm bùi, thịt nấm dai giòn sần sật, Diệp Dao lặng lẽ liếm liếm khóe miệng.

Rừng trúc ta tới đây!