Chương 96: Ước lượng kích cỡ

Vài ngày sau chúng ta chính thức tới Hoàng thành, tiến vào Hoàng thành rất dễ dàng, vì một ngày trước tướng thủ thành đã không còn nguyện ý thủ, cho nên chúng ta không gặp chút phiền toái liền vào được. Mà phủ đệ của Long Minh cũng không cần phí nhiều công phu cũng đã tìm được, tốt xấu gì hắn cũng là át chủ bài trước mặt Hoàng đế, cho nên phủ đệ lớn nhất toàn thành trừ Hoàng cung thì chính là nhà hắn.

Tìm được chỗ rồi, bất quá ta còn chưa tính làm thế nào đi vào. Tuy rằng trực giác của ta nói không gặp nguy hiểm, nhưng để đảm bảo thì vẫn cẩn thận là tốt hơn, dù sao ta còn không muốn kéo Mộ Dung Hi Nhiên đi du lịch ở Âm phủ.

Sau khi vào thành liền có người ra tiếp ứng, đưa bọn ta tới chỗ nghỉ ngơi. Dù sao thì đặc điểm của chúng ta quá mức rõ ràng, ta có một ít tóc màu rượu trên đầu với khuôn mặt Mộ Dung Hi Nhiên đi đến đâu cũng làm người ta si ngốc, ta còn dễ, đội cái mũ là có thể chắn chắn, nhưng Mộ Dung Hi Nhiên, khuôn mặt trải qua các loại bôi nhọ thì cũng không còn trêu chọc ruồi bọ, chỉ là cặp mắt nước thu của nàng có lực sát thương không thể khinh thường, thật sự đảo qua thế nào cũng có người bị trêu chọc. Ánh mắt không thể bôi nhọ, càng không thể chọc mù, cho nên chúng ta không tiện xuất đầu lộ diện, đành phải uốn éo tại chỗ an toàn chờ tin tức.

Chỉ là chờ mãi cũng không phải cách, ta nhịn đau rút vài cọng tóc của mình, bảo người đặt trên bàn sách của Long Minh.

Chạng vạng ngày hôm sau liền có tin báo nói Long Minh quát lui người hầu, một mình đi ra ngoài thành.

Gặp Long Minh đơn giản hơn ta tưởng, chúng ta đi theo Long Minh ra khỏi thành, cứ như vậy mà gặp được...

Long Minh nhìn thấy ta, không chút hoang mang thở dài nói:

- Tá Quân, đã lâu không gặp.

Ta ậm ừ đang nghĩ ngợi làm thế nào mở miệng thì Long Minh đã nói:

- Tá Quân không biết làm thế nào mở miệng, vậy để cho tại hạ nói đi. Biến hóa trong triều gần đây tại hạ đều nhìn vào mắt. Tá Quân chính là muốn có chút động tác, đẩy đương kim thánh thượng Ân Lưu Triệu xuống khỏi ngôi Hoàng đế?

Ta nói:

- Đúng vậy. Ta nghĩ ngươi hiểu.

Long Minh cười nói:

- Tá Quân có còn nhớ mười năm trước tại hạ từng nói, nếu Tá Quân muốn tranh ngôi Hoàng đế, tại hạ tất nhiên ủng hộ, sẽ không ngăn cản.

- Vì sao? - Mười năm trước ta không để chuyện này ở trong lòng là vì ta không nghĩ tới có thể trở về tranh ngôi Hoàng đế gì đó, nhưng bây giờ nói tới thật đúng làm ta cảm thấy hết sức kỳ quái. Chẳng lẽ Long Minh tôn trọng ta như vậy?

Long Minh nói:

- Hôm nay ta có thể bảo trụ vị trí này đơn giản là vì ta biết nhìn người, ta hiểu rõ Ân Lưu Triệu là người như thế nào, cho nên sẽ chiều theo tính tình của hắn, không làm đến mức khiến hắn hận không thể trừ bỏ ta cho thống khoái. Nhưng những ngày lo lắng đề phòng thế này đều không phải là thứ ta muốn, trong lòng ta cũng có lý tưởng và khát vọng của mình, chỉ là Ân Lưu Triệu làm Hoàng đế một ngày thì ta không thể thi triển quyền cước một ngày. Mặc dù hắn ở ngoài chiêu hiền đãi sĩ, nhưng hắn cũng thập phần kiêng kị công cao đắp chủ. Cho nên đại thần của Minh Hi ta tất cả đều là một đám nịnh hót! Ta biết Tá Quân có tài trị quốc lại có lòng nhân ái, nếu Tá Quân làm Hoàng thượng, thì có lẽ Minh Hi mới thực sự có một ngày phồn vinh hưng thịnh!

- ... Chỉ là người làm Hoàng đế không phải ta... - Ta thật sự ngượng ngùng đi đánh nát mộng đẹp của hắn, đáng tiếc sự thật tàn khốc, làm Hoàng đế thật đúng không phải ta.

- Ta biết - Long Minh bình phục lại sau sự kích động - Nghe nói người nọ là bằng hữu của ngươi. Vật tụ theo loài, ta nghĩ bằng hữu của ngươi không phải là Ân Lưu Triệu thứ hai.

Ngươi chắc chứ... Mục Phong Du chính là một nhà tư bản vạn ác đó... Bất quá cũng phải nói cậu ta có một chút bổn sự, không bổn sự cũng sẽ thành một Hoàng đế tốt yêu dân như con.

Tưởng tượng cảnh Mục Phong Du mặc long bào, mỉm cười hiền lành như Quan Thế Âm Bồ Tát, khẽ vuốt vuốt đầu dân chúng, ôn nhu nhỏ nhẹ nói: "Thân, lương thực cứu giúp thiên tai lập tức tới ngay, nhớ cho khen ngợi nhé."

Phụt Ta không ổn rồi.

Có điều bộ dạng tự sướng vừa nãy của ta rất quỷ dị, người có mặt không ai không kỳ quái nhìn ta, ta làm trong yết hầu, nghiêm trang nói:

- Ngươi yên tâm, cậu ấy sẽ không để ngươi thất vọng.

Nhờ sự ủng hộ to lớn của Long Minh, kế hoạch thay người tiến hành thập phần thuận lợi. Ít nhất thì khi chúng ta đã đổi được tương đối thì Ân Lưu Triệu còn chưa phát hiện ra, ngày ngày nghe quần thần khen tặng mà lòng tự tin bành trướng, hiện còn vì một cái chén do Ly Mộng đưa tới từ Di Hoa Cung mà mắng cung nữ thái giám.

Sau khi chuẩn bị thoả đáng hết thảy, tin tức Lâm Tá Tuyên và Ly Mộng thành thân ở Di Hoa Cung liền truyền đến tai Ân Lưu Triệu.

Ân Lưu Triệu giận điên lên, trong lúc giận dữ liền muốn đích thân mang binh mã đi Di Hoa Cung cướp người, nếu là bình thường, một lượng lớn quan nịnh hót mà hắn nuôi kia dù không đông nhưng cũng biết như thế là không được, đáng tiếc hiện tại bọn người đã đổi tâm này đương nhiên ra sức bảo Ân Lưu Triệu đi. Kết quả, Ân Lưu Triệu thật sự mang theo hai phần ba binh mã Minh Hi chậm rãi đánh giết tới Di Hoa Cung.

Ngay trong ngày hôm sau khi Ân Lưu Triệu đi, Mục Phong Du mang người của cậu ta vọt vào Hoàng thành, tiến vào Hoàng cung, ngay tại tối hôm đó khoác hoàng bào trên đại điện, đăng cơ làm Hoàng đế. Sáng sớm hôm sau, cậu ta nhanh chóng làm một chuyện, chính là lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đưa dân chúng toàn thành ra khỏi thành.

Sau khi Ân Lưu Triệu biết liền vội vội vàng vàng chạy về thành, chỉ là hắn mang theo một đại đội người ngựa, nhất thời làm thế nào quay về kịp trong tích tắc, bên cạnh hắn lại có người giật giây: "Phản tặc bất quá có chút người ngựa, Hoàng thượng chỉ cần đem thủ hạ thân binh tinh nhuệ cưỡi ngựa chạy về thành thì cũng có thể giết bọn chúng không còn mảnh giáp!".

Lại có người nói: "Không sai, hiện tại dân chúng còn chưa nhận phản tặc làm Hoàng đế, chỉ cần Hoàng thượng cưỡi ngựa chạy về thành, cứu dân chúng trong nước lửa, thì lòng dân vẫn hướng về hoàng thượng".

Vì thế, Ân Lưu Triệu vung tay lên, mang theo thân binh của mình trở về Hoàng thành, thật không ngờ chờ lúc hắn về Hoàng cung thì phát hiện ra trong Hoàng cung đừng nói đến người mà ngay cả một con vật cũng không có. Mà lúc này, cửa thành bốn phía đã đóng chặt, Ân Lưu Triệu thành cá trong chậu.

Lương thực và nguồn nước trong thành có hạn, người thân của binh lính ngoài thành không ngừng hô lớn bảo bọn họ đầu hàng, ngày ngày lại có mưa tên không ngừng giáng xuống, mà thân binh của Ân Lưu Triệu dù liều mạng muốn lao ra thành cũng đã sức cùng lực kiệt, viện quân chậm chạp không đến, không được mấy ngày liền có không ít binh lính suy sụp tinh thần, buông vũ khí đầu hàng.

Cuối cùng, Mục Phong Du sai người mở cửa thành, mang theo một đội người ngựa thẳng đến Hoàng cung.

Trên đại điện, Ân Lưu Triệu ánh mắt mơ hồ, ngồi yên trên ngôi Hoàng đế, đầu tóc rối bời, cằm mọc đầy râu, y phục trên người hơi bẩn, hắn thấy Mục Phong Du tiến vào thì chỉ chậm rãi xuống khỏi long ỷ, quỳ xuống trước mặt Mục Phong Du nói: "Ta thua."

Sau khi Mục Phong Du trở thành Hoàng đế, vài ngày sau bề bộn nhiều việc, chờ qua chút ngày, cậu ta rốt cục có thể thả lỏng một hơi. Ngay tại lúc cậu ta mới vừa thở ra một hơi, thì một buổi chiều u tối gió âm thổi mạnh từng trận, cậu ta thần bí lôi kéo ta tới phòng ngủ của cậu ta, sau đó lén lút đóng hết cửa sổ.

Ta lại thấy cậu ném ra một cái rương gỗ lớn, vừa mở ra, cái gì đó đỏ chói lọi điểm vàng óng trong rương thiếu chút nữa làm mù mắt ta.

- Nhìn xem, quần áo này đủ đẹp trai chưa? - Mục Phong Du cầm quần áo như hiến vật quý cho ta xem.

Trường bào đỏ thẫm, vừa nhìn là biết làm từ tơ lụa tốt, chỗ vạt áo vẽ hoa văn màu vàng, sau lưng áo sử dụng tơ vàng thêu ra một cái cánh.

Ta thản nhiên đáp:

- Đủ nổi... Cậu đổi tính hay sao mà muốn mặc quần áo bảnh bao với đỏ như vậy. Nếu là tôi thì tôi sẽ không mặc. Còn nữa, gì chứ phía sau còn làm một cái cánh, có phải còn có một cái khác phía sau cũng có một cái, gom thành một đôi hay không? Đồ tình nhân sao? Thật đúng là...đủ tục.

- Thật không có óc tưởng tượng! - Mục Phong Du quệt miệng - Nghe nói cậu mất tích trước ngày thành thân với Mộ Dung Hi Nhiên một ngày. Cho nên các cậu căn bản vẫn chưa thành thân đúng không?

Ta không nghĩ tới Mục Phong Du đột nhiên hỏi vấn đề này, lặng đi một chút, nói:

- Đúng vậy. Thì sao?

Mục Phong Du thở dài một tiếng:

- Gần đây thấy cậu IQ dần dần cao, nguyên lai là giảm EQ bổ vào cho IQ. Chẳng lẽ cậu cũng không định cho cô ấy một hôn lễ sao? Cổ đại hay hiện đại đều có phi thường nhiều nữ tử đều khát vọng chính mình có một hôn lễ hoàn mỹ. Tôi nghĩ Mộ Dung Hi Nhiên cũng giống như vậy. Nói xem, sau này nếu cậu chứng kiến người khác thành thân liền sẽ nghĩ tới ngày mười năm trước khiến cô ấy thương tâm tuyệt vọng, đây không phải là thấy một lần khó sống một lần sao? Cho nên, cậu cần dùng một hôn lễ tốt đẹp lãng mạn để thay cho cái trí nhớ âm u kia!

Ta nghe xong mà trong mắt ứa ra ánh sáng, quen biết Mục Phong Du lâu như vậy, đề nghị này là đề nghị tốt nhất mà cậu ta từng đề cập!

Ta lại nhìn bộ quần áo đỏ thẫm kia, càng nhìn càng cảm thấy bộ quần áo là bộ quần áo tốt nhất ta từng thấy:

- Cái này chính là hỉ phục? Quả nhiên đủ soái! Còn cả cái cánh kia thật sự rất có ngụ ý! - Nói xong ta đưa tay muốn lấy, lại bị Mục Phong Du tránh khỏi.

- Đợi lát nữa! - Mục Phong Du cất kĩ quần áo - Quần áo này cũng không phải để đưa cho cậu. Đây là của tiểu Tuyên. Cậu muốn thì trước tiên còn phải tìm người ước lượng kích thước rồi may theo bộ dạng cậu muốn, cuối cùng may xong cậu mới có thể có được.

- Ngừng! Đến lúc đó ta nhất định muốn có cái hình thức đẹp! - Ta nghĩ nghĩ lại hỏi - Làm quần áo đều phải có kích cỡ, vậy Hi Nhiên thì làm sao? Ta định cho nàng một kinh hỉ, nhất định không thể để nàng biết trước!

Mục Phong Du nói:

- Ý nghĩ của cậu và tiểu Tuyên không hẹn mà gặp, hai người có thể từ từ thương lượng một chút. Tốt nhất vẫn nên là hai người thành thân cùng một ngày, bằng không thành thân sau có thể sẽ không còn rung động như vậy.

- Có đạo lý! - Ta cười xấu xa nhìn Mục Phong Du - Vậy còn cậu? Nghe nói mấy ngày trước là Tuyết Thần với cậu như hình với bóng, bưng trà rót nước sắp xếp giải buồn, bồi ăn bồi ngủ, hai người thì khi nào thành thân?

Mặt Mục Phong Du chậm rãi đỏ lên, vẫn còn chống chế:

- Nói gì chứ... à, hẳn là cũng nhanh thôi... Đúng rồi, vừa nãy không phải cậu nói làm thế nào có kích cỡ của Mộ Dung Hi Nhiên sao?

Ta gật đầu nói:

- Đúng vậy, cậu có cách hay gì sao? Đúng rồi, tiểu Tuyên làm thế nào có được kích cỡ của Ly Mộng?

Mục Phong Du thực đứng đắn nói:

- Dùng tay chậm rãi cảm nhận.